Saturday, February 10, 2007

Nhớ...

Về nhà rồi... Tự nhiên thấy nhớ. Nhớ một người... hì hì.... Không hiểu sao mình lại nhớ đến nó nữa, dẫu lúc nào cũng coi nó là bạn.
Mọi chuyện đến thật tự nhiên... Đầu năm, ta gặp nhỏ... Bình thường lắm. Chỉ là làm quen thôi. Rồi ta với nhỏ được bố trí học chung lớp... Ta với nhỏ nói chuyện không nhiều, nhưng đủ để làm cho cả hai cùng vui...
Vô tình lắm khi ta đang ngồi đây, vu vơ nghĩ rằng giờ đây nhỏ làm gì... Nhớ... Ước gì bây giờ nhỏ ở đây, ngồi bên cạnh mình, và mình sẽ được nhìn nhỏ nhiều hơn...

Ta không hiểu nổi ta nữa... Từ trước tới giờ, ta chỉ thích nói chuyện với những người con gái cho vui thôi. Có nhiều người ta thấy hơi thích thích, vì một lẽ nào đó như cách ăn nói, tính hài hước, hay đơn giản chỉ là vì cô nàng hay mắc cỡ...
Còn với nhỏ, ta không biết ta thích nói gì với nhỏ, ta thích ở nhỏ cái gì... Mọi chuyện đến tự nhiên như một giấc mơ. Mà giấc mơ thì làm gì có thật! Bạn bè bảo rằng ta đang yêu... ôi! vớ vẩn quá! Ta hồn nhiên, vui vẻ thế này mà bảo là tao đang yêu... Nhưng, tự trong sâu thẳm tâm hồn ta có một tiếng vọng, những tình cảm, những diễn biến tình cảm này của ta nghĩa là gì...

Hình như, ta đã lớn... Nhưng sao ta vẫn cảm nhận tình cảm của ta chưa đủ lớn.. ÍT ra là hiện giờ ta không lý giải được nhỏ đang là ai trong tim của ta...
Ta không hiểu nổi ta nữa... Từ trước tới giờ, ta chỉ thích nói chuyện với những người con gái cho vui thôi

No comments:

Post a Comment