Wednesday, February 14, 2007

Giá như........

Hôm nay là Valentine. Hôm nay KimKha lên mạng chắc là bà con biết nó sao rùi… Hic! Vẫn đang “đơn lẻ mình anh” ạ! Vậy kính báo cho bà con trên mạng (đặc biệt là chị em phái nữ…) ai có lòng tốt, hãy giới thiệu cho KimKha một “em” đi... KimKha xin cảm ơn và.. “hậu tạ” (lưu ý: “hậu tạ” được viết trong ngoặc kép)

Hôm nay là Valentine, nhưng KimKha vẫn đi chơi một mình... Lang thang trên những con đường thân quen, đã lâu rồi mới quay lại kỷ niệm một thời...
Chiều, gặp lại những khung cảnh thân thương, một thời đi cùng ta, bây giờ đã trở thành quá khứ, bỗng thấy xôn xao, thoáng buồn... cái buồn chợt đến, thoáng qua như ký ức tuổi thơ. Thân quen quá những cánh đồng, một thời rong rủi chạy đi tìm dế, và tiếng cười trong các cuộc thi đấu dế. Ta yêu lắm hình ảnh giữa trưa chạy theo những cánh diều, thả lên trời những ước mơ xa xôi, bay cùng gió. Và đâu đó thôi, những cô cậu học trò áo trắng ướt đẫm mồ hôi, chạy xe đạp theo những cuộc vui tràng đầy tiếng cười hạnh phúc, vô tư...
Ông mặt trời vẫn thế, vẫn nhìn xuống trần gian với ánh mắt như thế... Những đám mây vẫn thế, vô tư và hồn nhiên, lặng lẽ trôi đi theo thời gian... Những rặng cây vẫn thế, xanh mướt một màu, tiếp tục cống hiến cho đời những tinh hoa cuộc đời mình... Thời gian là một cái gì đó có thể cuốn phăng mọi thứ, biến hiện tại thành quá khứ, nhưng dường như có một vài thứ không bao giờ thay đổi khi thời gian cố gắng xua nó đi... Thời gian tàn nhẫn quá ư? Không lòng người còn tàn nhẫn hơn... Nhưng thôi, ta không có một tâm hồn tàn nhẫn đâu, ta đang ở đây, hoà vào thiên nhiên, hoà vào kỷ niệm... và ta biết rằng thời gian sẽ vĩnh viễn không thể xoá nó được... Kỷ niệm là vĩnh hằng...

Một lần trở lại ký ức xưa... Tự nhiên thấy sống lại một đứa trẻ trong lòng ta... Mặc dù ta biết không bao giờ được nói “Giá như...”, nhưng ta vẫn muốn một lần nói hai chữ: Giá như ta không lớn, Giá như....

11 comments:

  1. hôm nay rảnh, nên comment cho kimkha nhìu nhìubất chợt mình cũng đang nhớ tới những kỷ niệm với người tamình cũng vậy, cũng đang mong, uh, giá như những khỏanh khắc ấy còn mãi..thì tốt bít mấy...wá tốt...

    ReplyDelete
  2. Mình cũng đã trăm ngàn lần nói từ "Giá như...", nhưng không phải nói như một câu cửa miệng, không phải nói để mãi tiếc nuối. Mình biết rằng, dù có nói "giá như..." thêm triệu triệu lần nữa thì cũng chẳng thể quay về quá khứ, mà có quay về cũng đâu thay đổi được hiện tại (truyện Đôrêmon là một bằng chứng... ảo đấy ^^). Còn tương lai, bạn có thể thay đổi tương lai ngay-từ-bây-giờ. Vì thế, cái câu "Giá như..." có thể xem là một lời tự nhắc nhở, tự kiểm tra lại bản thân mình. Sự việc đã xảy ra, dù có xấu đến mức nào thì ít ra cũng tồn tại vài cái tốt. Giống một câu nói mình đã từng nghe: Khi cánh cửa của niềm vui đóng lại, một cánh cửa khác sẽ mở ra, nhưng thường thì chúng ta quá chú ý đến cánh cửa đã đóng mà không biết có cánh cửa mở ra cho chúng ta. Mình có nhiều sự lựa chọn, và cũng có nhiều sai lầm, nhưng hầu như chưa bao giờ mình hối hận vì sự lựa chọn ấy, bởi sau một thời gian, mình lại tìm thấy một niềm vui và cảm ơn sự lựa chọn của bản thân mình. Bây giờ, thay vì hối hận do sự thay đổi trong tình cảm mà bây giờ mình vẫn "lonely", thì mình cảm ơn nó, nhờ nó mà mình hiểu được tấm lòng bạn bè, và người thân. Cảm ơn, cảm ơn, và triệu lần "giá như..." xin được thay thế dù chỉ một chữ "cảm ơn..."

    ReplyDelete
  3. Cảm ơn Vỹ Ái! Mình thỉnh thoảng vẫn tiếc nuối như vậy đó... chẳng hiểu sao nữa... hì hìThật ra thì tuổi thơ mình qua đi, mọi khoảng khắc mình đều lưu vào tâm trí, và lưu vào các món đồ lưu niệm... Mình biết rằng mình sẽ không bao giờ bỏ quên kỷ niệm, và rất vui vì kỷ niệm-quá khứ cũng không bỏ quên mình, nhưng thỉnh thoảng mình vẫn muốn trở về với tuổi thơ, để biết rằng mình đã là một người có một tuổi thơ như thế...Cảm ơn các bạn vì tất cả... Cảm ơn cuộc đời vì đã sinh ra ta...;)@nguyen_que: Hình như bà có gì muốn nói nhưng khó nói thì phải... Thấy bà viết comment mà lửng lửng lơ lơ nên đoán vậy. Mới đi chơi về mà không lẽ lại buồn à? :)

    ReplyDelete
  4. ua`! nhắc tới kỷ nịm tui bùn nhìu lắm, bởi vì sợi dây níu tui lại bi giờ chính là ~ kỷ niệm sweet của tui với GK, tui nữa ko mún wên đi nữa lại mún wên, và ko bít bao nhiu lần tui nói giá như...,hic, rất nhìu.

    ReplyDelete
  5. Mình có một người bạn gái, rất đau khổ vì chuyện đó... Nhiều khi bạn ấy chỉ cần nhìn thấy một cánh đồng cỏ là buồn, là nhớ đến người ấy... Khi người ta càng cố quên thì lại càng nhớ. Chỉ khi nào người ta có một cái gì đó để nhớ, thì người ta mới quên quá khứ đau buồn của mình. Chuyện gì làm mình buồn, mình nghĩ bạn đừng bao giờ quên, nhưng cũng không được lúc nào cũng nhớ đến nó!

    ReplyDelete
  6. Kha nói đúng lém, bất cứ một cái gì đều gợi nhớ đến người ấy, và những lúc đó, mình fải mỉm cười, bởi đó là những hồi ức đẹp, dù nó ko còn nữa, thì mìh vẫn cảm ơn, và nó đã đến...

    ReplyDelete
  7. Mình nói theo kiểu của một nhà hiền triết đó: "Con người thật là lạ, khi càng muốn quên một điều thì lại càng nhớ, khi muốn ghi khắc điều khác trong tâm trí mình thì lại chẳng làm sao nhớ được"Có lẽ đó là một quy luật tất yếu của con người...

    ReplyDelete
  8. đọc xong, suy nghĩ một hồi mới thấy rối... Nói gì mà rối mù vậy... :(Nhưng dù sao cũng hiểu rùi (toát mồ hôi để hiểu :lol:) Nói chung nó là như thế đó (Mà nói chi tiết nó cũng là như thế :lol:)

    ReplyDelete
  9. Chả phải quy luật gì Ka Ka ơi :lol:Những điều ngừ ta muốn quên, là những chiện ngừ ta không mún nhớ, mà chiện phải có cái gì đó thì ngừ ta mới không mún nhớ, mà đã có "cái gì đó", thì lèm seo mà quên cho nổi chứ :lol: (dông dài wé, nhớ câu sư phụ "răn đe": dài, dai, dại, dốt khi ziết zăn :lol:)

    ReplyDelete
  10. chài ai, nghe tỷ nói mụi đã chóng mặt, thim caca nói mụi té ghế lun..hihihihihh >.<

    ReplyDelete
  11. Vậy là coi như kaka và nhị sư muội có tội rùi... Amen. Thứ lỗi! Thứ lỗi!(Thiệt ra thì hôm nay, sau một tuần, KimKha đọc lại vẫn không hiểu nhị sư muội nói gì hết, đọc lại của mình cũng... ứ hiều gì luôn :lol:)

    ReplyDelete