Friday, February 23, 2007

Hết tết rùi...

Hôm nay là mùng bảy. "Mùng bảy gãy niêu" (Niêu nhà mình chắc gãy từ mùng ba còn gì:(), vậy là hết tết rùi, chuẩn bị vào SG chiến đấu tiếp...
Hôm qua, đi chơi với thằng Quốc, xuống chỗ mấy đứa bạn... Hổng biết nghĩ sao mà tui với thằng đó đi xe đạp, cuốc xuống tận 5Km... trên con đường đầy kỉ niệm...
Một thời đã lang thang trên đoạn đường thân quen, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, thả hồn theo mây gió, theo những ước mơ... Mơ màng đến tương lai, chân thật vô cùng đến hão mộng... Những câu chuyện một thời liên tiếp chạy về, khiến 2 đứa vui lắm, cười đến chảy nước mắt. Quá khứ đúng là một thời hào hùng tươi đẹp, mỗi khi ta nhớ về thì ta lại ao ước một lần trở lại - ta vốn ích kỷ mà...

Đến nhà mấy đứa bạn... Thằng Kiểu đúng là tài, sau khi đi lên Tây Nguyên học được 1 năm rưỡi mà nó khác hẳn: Đánh bi-a giỏi, mà đàn ghita cũng giỏi, lại còn nhận học bổng nữa... Ngồi túm tụm hát bài "Cây đàn Cha-py", rồi buồn buồn theo bài "Tuổi hồng thơ ngây"...
Thằng Quốc hổng biết vô SG làm gì mà vô sớm thế, mới mùng sáu đã vô. Thế là buổi chiều đó chia tay sớm...

Hôm nay thì buồn hơn... Chỉ biết nằm nhà, dĩ nhiên là với cuốn Lập trình C - món yêu thích của mình... Lên mạng được một tý thì cúp điện T.T... Chiều lại lên mạng tiếp, đọc được trong blog của Nguyệt Quế dòng chữ chào mừng sự kiện đặc biệt: Kết nghĩa huynh muội... Vậy là mình được làm đại ca rùi (từ trước tới giờ toàn làm tiểu đệ không hà...), phải người lớn tý, 20 tuổi còn gì....

Sunday, February 18, 2007

Mùng hai họp lớp...

Cái lớp 12H đúng là lớp Heo, lại trúng năm con heo nữa nên khỏi nói là tụi nó quạy như thế nào...

Hẹn trước là tại cổng trường vào lúc 7h00. Kết quả thực hiện rất tốt chuyện địa điểm, chểnh mảng việc thời gian... Thời gian của lớp H được định nghĩa là một sợi dây thun dài 2m, khi kéo ra có thể dài 20m. Bởi vậy nên đến 8h30 mới đến đầy đủ các mặt anh tài... Bàn qua bàn lại ì xèo, kết quả tận 9h00 mới khởi hành á! Thiệt pótay "lớp H chúng tôi"...
Nói tới câu "Lớp H chúng tôi" mới nhớ mấy câu slogan:
Nữ lớp H: Hiền Hậu
Nam lớp H: Hào Hoa
Tập thể lớp: HHợp
Làm công tác: Hăng Hái
Học sinh H: Ham Học
Và lại còn: Hay Hát

Nghĩ lại một thời hào hùng của lớp H... Có slogan nè, có logo nè, có bài hát truyền thống nè, có bài vè lớp nè, có báo tường nè, có Sổ Lưu niệm nè, có Album nè, có nhật ký nè,... vân vân và vân vân... Nhiều không thể kể nổi... Cái lớp H 41 cái đầu, 42 ý tưởng là thế, mà ý tưởng nào cũng làm cả (mặc dù thành công được một nửa thôi...)
Lớp H là một lớp cực kỳ năng nổ ở trường, đứng sánh cùng mấy lớp chọn của trường, và ngày tổng kết cuối năm thì... không có lần khen thưởng nào là không có lớp H, mà nói thật, kể cả những lần bị khiển trách, kỷ luật cũng có mặt luôn... Tới 41 khuôn mặt, 41 tính cách khác nhau, ngồi bên nhau, chung tay xây dựng lớp H thành một lớp hùng mạnh, chính vì những ý tưởng "điên rồ" của tụi nó nên lớp H có một thời hào hùng khó có lớp nào sánh bằng... mặc dù có nhiều ý tưởng bị trường phản đối... he he he
Bây giờ, những khuôn mặt thân quen ấy đang tề tựu nơi đây, ngồi bên nhau, không phải để nhắc lại một thời hào hùng đó đâu nhá, mà để viết tiếp những trang hào hùng... Sử ký lớp H đang một ngày một dài ra...

Đi ăn lẩu ạ! Tất cả là 30 mống, chia làm 4 mâm. Mà nói chia là chia vậy chứ gần một nửa các bạn là "ăn đứng", hổng phải là không có chỗ ngồi mà là đứng để đi tới mâm khác "ăn ké" => Chiến tranh nổ ra ngay, cuộc chiến giữa người đi săn tìm món lạ và người bảo vệ lánh thổ bắt đầu, chiến thắng thuộc về kẻ đi săn... he he:yes: Nhưng khi kẻ thắng về chỗ của mình thì nồi lẩu đã hết... Lý do: Khi kẻ đi săn đam mê chiến thắng thì những kẻ "bại trận" chuyền nhau các món ăn trong nối lẩu mà "sực" :lol:
Kế tiếp là màn Karaoke... Đây là món sở trường của KimKha... Mới vô chơi liền bài Happy New Year, kích động phong trào hát của lớp H, trong khi tụi nó đang chọn bài... Sau đó là liên khúc từ tình cảm đến nhạc bốc... hà hà... Thằng KimKha của bà con chỉ hát mấy bài bốc bốc tý thôi, vừa hát vừa nhảy đùng đùng, tới mấy bài tình cảm thì để cho mấy đứa bạn hát, mình lên nhảy đầm... he he...
Sau đó, lại đi ăn tiếp... Lớp H mà, lớp heo mà. Ra đầm Cù Mông ăn ốc ạ, ngồi trong nhà sàn, gió thổi lồng lộng, mát rượi. Mà nói thiệt, bọn này ăn nhanh khiếp, mới dọn ra là hết sạch, chỉ còn để lại rau răm. Chà... thế là lại khuyến khích "ăn thi" rau răm. He he he... đúng là đủ trò...
Lớp H là thế! Nhí nhảnh là thế! Ăn nhiều là thế, mà cũng bởi vì ăn nhiều nên ngay sau đó là tiếp tục đi ăn bánh canh... :D Gọi là ăn chiều đó! Hết cả một "lữ đoàn" ăn uống nên ngồi trong quán đâu có được, đành ngồi ngoài trời. Dàn quân ra, bỏ bánh tráng xuống, ngó qua ngó lại hết bánh tráng, thằng KimKha tức lắm! Người ta đem thêm bánh tráng ra, thằng KimKha chụp liền 2 cái ăn một mình, và lập tức bị tụi bạn "xử" liền... Úi má ơi! Tụi nó chơi hội đồng, đánh xong còn hỏi cái câu gây tự ái: "Mấy cái bánh tráng có bị sao không mầy?"... Pótay.com. Bạn bè cái kiểu đó đó, đánh người ta xịt khói còn hổng quan tâm mà quan tâm đến cái bánh tráng... Bùn...
Sau đó là... về. Tối rồi mà còn ở đó thì mấy đứa con gái bị ba má mắng thì tội nghiệp hén!

Trang hùng sử lớp H đến đây xin tạm dừng...

Friday, February 16, 2007

Mồng một tết

Tối hôm qua giao thừa...
Chạy qua nhà thờ, ì cổ làm những côn việc chuẩn bị cuối cùng cho mấy ngày lễ tết. Hic! Mấy người kia về trước hết rùi, chỉ còn tui với Cha (Linh mục) è cổ làm phần còn lại... Hic... Mấy cài bóng điện bị điên. Tức mình, thay mới toàn bộ, kết quả vẫn... không thèm sáng, cứ như trêu ngươi mình...
Sau đó về nhà... ăn tối lúc 9h00. Ắn tối xong ại bị má kéo lên cắm hoa... Bà má lại vẫn chơi chiêu cũ là khen mình cắm hoa đẹp để ép mình đi cắm hoa... năm nào cũng thế! Sau đó, tui ngồi một mình đón giao thừa với cái ti-vi...
Mấy đứa bạn trong xóm rủ đi nhậu từ hồi chiều, nhưng kẹt một nỗi mình không biết uống bia, rượu và còn phải làm nhiều việc nên thôi. Bây giờ thì tụi nó đang đốt pháo sáng đùng đùng, còn mình thì ngòi nhìn cái ti-vi chiếu pháo hoa. Pháo hoa năm nay xấu tệ!
Vậy là xong giao thừa... chán!

Sáng dậy 5 giờ rưỡi...
Đi nhà thờ ạ! Đi nhà thờ đầu năm gọi là hái lộc năm mới, rút một câu chúc đem về treo trong nhà chơi...
Xong lại đi tảo mộ... hà hà... cái này mới gọi là thú vị nè. Mộ của ông bà nội và cố nằm ở một chỗ cách nhà không xa lắm. Vì thế nên cả mấy nhà cùng đi... Ai cũng thích diện bộ đẹp nhất để... không phải là thăm ông bà mà là đem đi khoe... Mình thì chỉ thích mặc cái áo truyền thống khoa CNTT - ĐHBK, hè hè, để làm dóc đó mà... Còn ông anh mình thì mang luôn cả một đôi giày mới tinh, loại đôi giày dành cho những người đã đi làm đó! Mấy người kia cũng không kém đâu nhá! Mặc đủ loại áo màu mè hoa lá luôn...
Đi tới đâu là chào tới đó, vì xung quanh là nhà bà con lối xóm cả, nên gặp nhau phải cúi đầu chào, rồi thì chúc tết, rồi đi tiếp... Đó là lý do tại sao phải ăn mặc đẹp để đi tảo mộ đó. Đầu năm đâu ai thích nhìn mình trong trang phục cổ hủ đâu...:D

Kính thưa bà con.
Nãy giờ thằng KimKha chỉ có mô tả về một ngày đầu tiên của năm mới... Mà nó vẫn chưa nói về sự kiện đặc biệt hơn: Năm nay nó bước sang tuổi 20.
Bây giờ nó đã là người lớn. Nói là người lớn, nhưng thật ra nó vẫn nhí nhảnh như hôm nào...
Sáng nay, sau khi tan lễ nhà thờ, nó lon ton với mấy đứa nhỏ trong Giáo họ nói chuyện năm mới. Chạy chân sáo đi đóng cổng nhà thờ khi mọi người đã về hết... Vẫn thích cái trò đi "xin" tiền lì xì (cho vui thôi chứ biết chắc là hổng có ai cho)... Túm lại, mặc dù cuốn "KimKha sử ký" đã bước sang chương 20, nhưng giấy vẫn còn màu xanh lá nhí nhảnh như từ trước đến giờ...
KimKha bắt đầu viết blog từ cuối tháng 12 đó. Nhưng bài viết tâm đắc đầu tiên của nó là bài viết về năm mới... Nếu tính như vậy thì lần đâu tiên viết blog là lúc 20 tuổi... Vậy từ hôm nay, KimKha xin mạo muội ghi chữ "Blog tuổi hai mươi", mong bà con ủng hộ!

Sáng mùng một thế là hết! Chiều mùng một, theo dự tính, KimKha sẽ lên mạng viết blog và đi dạo ngắm cảnh đầu năm... Mai nay đi chơi với bạn. Hôm nay mùng một nên cũng ngại tới nhà bạn bè... Vậy nên hơi chán... Chỉ có lên viết blog mới thấy vui, và đó chính là lý do khiến thằng KimKha này sống chết cùng blog của nó và của bạn nó.

"Thíx" một nguời là như thế nào?

Có phải khi 'thix' một người bạn sẽ ...
- Hý hoáy tên của người đó lên bất cứ chiếc bàn nào trong lớp xui xẻo bị bạn 'túm' phải.
- Lúc nào trong đầu bạn cũng "lũ lụt" hình ảnh của nguời ấy. Để khi có một tẹo nào liên quan hay giống giống là ngay lập tức "Ah, cái này người ấy cũng có!"
- Nghĩ về người đó cuối cùng trước khi ngủ và nhớ đến nguời đó đầu tiên khi thức dậy.
- "Thix" một người là khi người đó có những điểm mình không thể "mê" được nhưng vẫn tìm được lý do chính đáng để thông cảm.
- "Thix" một nguời là "mong đợi ngậm ngùi" tiếng chuông điện thoại của người ta, rồi đôi khi nhấc điện thoại lên lại không biết phải nói gì. Tay mỏi ơi là mỏi vẫn không muốn bỏ điện thoại xuống.
- "Thix" một người là khi đã chuẩn bị rất kỹ những gì phải nói nhưng, đến lúc gặp người ta thì chữ nghĩa 'đi đâu mất tiêu'. Và sau khi về nhà, mặt dù rất muốn vẫn không tài nào nhớ được mình và ngời ta đã nói những gì.
- "Thix" một người là sẵn sàng đi cùng người đó đến những nơi mà người ấy thích mà mình lại cực kỳ ghét.
- "Thix" một người là khi người ta quan tâm đến những chuyện khác và "lỡ" quên mất sự hiện diện của mình thì... mình vẫn có thể bỏ qua.
- "Thix" một người là đi bên cạnh người đó, im lặng, nhìn nhau không nói bất cứ điều gì mà vẫn như đã nói hết những điều cần phải nói...
- "Thix" một người là sẵn sàng đợi người đó dù không biết đợi vì lý do gì. Dù không hề muốn đợi nhưng vẫn không thể 'dời gót' đi đâu.
Thế còn bạn, "thíx" một nguời là như thế nào?

Thời khắc cuối năm...

Giờ này khi KimKha đang viết những dòng này thì đồng hồ chỉ điểm 14h00. Vậy là chúng ta còn cách năm mới đúng 10 tiếng... Thời gian của năm 2006 đã sắp hết. Bây giờ là thời điểm tổng kết năm vừa qua...

Năm nay, KimKha không có "thu nhập" gì trong chuyện tình yêu... Đó là kết luận đầu tiên. Đến bây giờ nó vẫn chưa biết "rung động" là gì. Hic! Mặc dù hơi buồn vì những "thua kém" so với bạn bè cùng trang lứa, nhưng nó hy vọng trong năm nay, năm 2007, sẽ có một lần trái tim KimKha bị "lỗi nhịp"...
Xét về tình bạn, năm nay là một năm "bội thu". Chắc tại vì cái tính lanh chanh, hơi nhí nhảnh, và nói "siêu" nhiều như nó làm cho nó có một số lượng bạn đáng kể... Bạn trên lớp, thân cùng nhiều. Quen trên mạng còn nhiều hơn, nhất là quen trên Forum SinhVienPhuYen.Org và trên Blog... Mà KimKha biết chắc là sẽ có 2 người đọc những dòng này (chắc chắn sẽ đọc) đó là bà Vỹ Ái và bà Nguyệt Quế... he he he :D ... Ngoài ra nó cũng củng cố tình bạn với nhiều người đặc biệt là bà Hiền (bà TT của nó), hì hì..., sau khi gặp nhau lần đầu thì nó và bạn nó trở thành một cặp bạn rất thân... Hôm qua, mới gặp một người cũng thuộc loại "tám", cũng là dân Sông Cầu, cũng là người theo đạo Công giáo... hà hà.... và có triển vọng là một người bạn rất thân. Còn nữa không nhỉ? À, còn nhiều nhưng viết nhiều cho lắm cũng chẳng có ai đọc hết nên... tạm ngưng bút.
Đứng trên phương diện học tập thì hơi bị tệ... Học ít mà lên mạng nhiều mừ. Đó cũng là cảnh báo cho các bạn đó... Lo mà học đi.
Hà hà... còn về mấy chuyện linh tinh khác thì... Mới thiết kế xong trang web cho KTX ĐHQG TpHCM. Vẫn tiếp tục học lập trình C, Java, .NET và về lập trình mạng.

Còn mấy thứ vớ vẩn khác nữa như hổng muốn tổng kết.
Bây giờ đến thủ tục thứ 2: Ước trong năm mới (mặc dù bây giờ chưa đến lúc)

Con ước con được sức khoẻ tốt (hiện tại con ốm yếu quá!)
Con ước con học khá hơn để có dịp "nhìn ngang" với bạn bè.
Con ước con thông minh hơn một tý để hoàn thành các dự án mà con đã đặt ra.
Con ước mọi người thân, bạn bè của con đều thành công, hoặc ít ra đều có cơ hội để thành công.
Con ước con sẽ có nhiều bạn hơn, chia sẻ buồn vui nhiều hơn.
Con ước con sẽ thông thái hơn để dễ dàng thông hiểu các vấn đề tâm sinh lý nhằm để tư vấn cho bạn bè của con, và đem lại niềm vui cho bạn bè.
Con ước nhiêu đó chắc thần thánh sẽ phù hộ con nhỉ! Và nếu có thể, xin Người cho con luôn điều ước cuối cùng: Sẽ có một người "thik" con.
Amen

Wednesday, February 14, 2007

Valentine ý nghĩa

Hôm nay đọc blog của bà Vỹ Ái, có đọc một câu thế này: “14-2, không phải mình không có người ấy nên tìm kiếm trong vô vọng, mình chỉ đang dự tính một ngày Lễ Valentine có ý nghĩa nhất từ trước đến nay. Lẽ nào cứ phải là một buổi tối lãng mạn bên người yêu? Không, đó có thể là một valentine của tình bạn - những người bạn cũng lonely, nhưng hạnh phúc vì có nhau, một valentine ấm áp và bình yên với những người thân thương nhất. Vậy đấy, hi vọng rằng mỗi người có thể tự chọn một buổi lễ tình nhân đáng nhớ nhất cho riêng mình ^^”
Hì hì... Đúng thế! Tại sao ta phải áp đặt rằng Valentine phải là bên một người mà ta yêu quý... Và bầy giờ, khi KimKha đang viết những dòng này nó đang cười toe ạ! Hôm nay Hội cô đơn online nhiều đến độ... chat mỏi tay... Hì hì... mà ai cũng vui tính hết á, vui bà cố luôn...

Năm nay, Valentine vui nhất từ trước tới giờ... Đơn giản vì tui chat với một người: bà Vỹ Ái. Hì hì... Vậy là mình có một ngày Valentine ý nghĩa theo cách hiểu của tình bạn...

Giá như........

Hôm nay là Valentine. Hôm nay KimKha lên mạng chắc là bà con biết nó sao rùi… Hic! Vẫn đang “đơn lẻ mình anh” ạ! Vậy kính báo cho bà con trên mạng (đặc biệt là chị em phái nữ…) ai có lòng tốt, hãy giới thiệu cho KimKha một “em” đi... KimKha xin cảm ơn và.. “hậu tạ” (lưu ý: “hậu tạ” được viết trong ngoặc kép)

Hôm nay là Valentine, nhưng KimKha vẫn đi chơi một mình... Lang thang trên những con đường thân quen, đã lâu rồi mới quay lại kỷ niệm một thời...
Chiều, gặp lại những khung cảnh thân thương, một thời đi cùng ta, bây giờ đã trở thành quá khứ, bỗng thấy xôn xao, thoáng buồn... cái buồn chợt đến, thoáng qua như ký ức tuổi thơ. Thân quen quá những cánh đồng, một thời rong rủi chạy đi tìm dế, và tiếng cười trong các cuộc thi đấu dế. Ta yêu lắm hình ảnh giữa trưa chạy theo những cánh diều, thả lên trời những ước mơ xa xôi, bay cùng gió. Và đâu đó thôi, những cô cậu học trò áo trắng ướt đẫm mồ hôi, chạy xe đạp theo những cuộc vui tràng đầy tiếng cười hạnh phúc, vô tư...
Ông mặt trời vẫn thế, vẫn nhìn xuống trần gian với ánh mắt như thế... Những đám mây vẫn thế, vô tư và hồn nhiên, lặng lẽ trôi đi theo thời gian... Những rặng cây vẫn thế, xanh mướt một màu, tiếp tục cống hiến cho đời những tinh hoa cuộc đời mình... Thời gian là một cái gì đó có thể cuốn phăng mọi thứ, biến hiện tại thành quá khứ, nhưng dường như có một vài thứ không bao giờ thay đổi khi thời gian cố gắng xua nó đi... Thời gian tàn nhẫn quá ư? Không lòng người còn tàn nhẫn hơn... Nhưng thôi, ta không có một tâm hồn tàn nhẫn đâu, ta đang ở đây, hoà vào thiên nhiên, hoà vào kỷ niệm... và ta biết rằng thời gian sẽ vĩnh viễn không thể xoá nó được... Kỷ niệm là vĩnh hằng...

Một lần trở lại ký ức xưa... Tự nhiên thấy sống lại một đứa trẻ trong lòng ta... Mặc dù ta biết không bao giờ được nói “Giá như...”, nhưng ta vẫn muốn một lần nói hai chữ: Giá như ta không lớn, Giá như....

Tuesday, February 13, 2007

những ngày ở nhà...

Hôm nay, mình kết thúc làm việc dọn dẹp nhà trước khi ăn tết...
Mấy con nhện sao làm việc tích cực quá đi!Báo hại mình cũng phải tích cực theo... Dù sao cũng cảm thấy khoai khoái... Vừa làm vừa nghe nhạc,toàn những bản nhạc tiếng Anh bất hủ không nhá, mà lại là list nhạc sưu tầm yêu thích của tui nữa. hà hà...
Rồi cả các vườn nữa... Thật ra thì chẳng có gì để mà dọn, chẳng qua là cầm cái rựa ra sau mà chặt hết mấy cái cành cây cũ chưa kịp rụng thôi... Xong rùi dồn lại đem đốt.

Tự nhiên ngồi nghĩ lan man... Nghĩ về mấy người bạn...
Chị Bảy thì mập lên thấy rõ, lại còn bị cận nữa chứ... Mà thiệt tình bị cận mà không chịu đeo kính, hơn một độ rùi còn gì... Muốn bị nặng hơn không hà.
Còn Chị Tâm thì hồi trước bị 0,75 độ thì không chịu đeo, bây giờ cận 2 độ rùi mà cũng không chịu đeo thường xuyên, chắc muốn cận nặng hơn nữa đây.. hừ hừ...Kiểu này mình chuyển qua làm anh "hai bà chị" mất thôi!
Bà Hiền thì chẳng thấy nhắn tin hay gửi mail gì ráo! Hôm nay gửi được môt cái mail ghi được mấy chữ... đọc chả đã tý nào...
Còn mấy đứa bạn học nữa... trời ạ! Về tới đây là câm nín luôn, đến bây giờ vẫn không có tin tức gì...

Hôm trước lên mạng gặp một người đang thất tình... Gặp trên blog Opera, tên là Nguyệt Quế thì phải... :think: Chà... Cuộc sống sao lắm người buồn, mỗi người mỗi cảnh.
Nghĩ lại mình... Mình có buồn không nhỉ? Không biết nữa... Cái giác quan cảm nhận sự buồn của mình tê liệt rồi thì phải. Không biết. Chỉ biết rằng, là người là phải mang lại niềm vui cho người khác...

Saturday, February 10, 2007

Nhớ...

Về nhà rồi... Tự nhiên thấy nhớ. Nhớ một người... hì hì.... Không hiểu sao mình lại nhớ đến nó nữa, dẫu lúc nào cũng coi nó là bạn.
Mọi chuyện đến thật tự nhiên... Đầu năm, ta gặp nhỏ... Bình thường lắm. Chỉ là làm quen thôi. Rồi ta với nhỏ được bố trí học chung lớp... Ta với nhỏ nói chuyện không nhiều, nhưng đủ để làm cho cả hai cùng vui...
Vô tình lắm khi ta đang ngồi đây, vu vơ nghĩ rằng giờ đây nhỏ làm gì... Nhớ... Ước gì bây giờ nhỏ ở đây, ngồi bên cạnh mình, và mình sẽ được nhìn nhỏ nhiều hơn...

Ta không hiểu nổi ta nữa... Từ trước tới giờ, ta chỉ thích nói chuyện với những người con gái cho vui thôi. Có nhiều người ta thấy hơi thích thích, vì một lẽ nào đó như cách ăn nói, tính hài hước, hay đơn giản chỉ là vì cô nàng hay mắc cỡ...
Còn với nhỏ, ta không biết ta thích nói gì với nhỏ, ta thích ở nhỏ cái gì... Mọi chuyện đến tự nhiên như một giấc mơ. Mà giấc mơ thì làm gì có thật! Bạn bè bảo rằng ta đang yêu... ôi! vớ vẩn quá! Ta hồn nhiên, vui vẻ thế này mà bảo là tao đang yêu... Nhưng, tự trong sâu thẳm tâm hồn ta có một tiếng vọng, những tình cảm, những diễn biến tình cảm này của ta nghĩa là gì...

Hình như, ta đã lớn... Nhưng sao ta vẫn cảm nhận tình cảm của ta chưa đủ lớn.. ÍT ra là hiện giờ ta không lý giải được nhỏ đang là ai trong tim của ta...
Ta không hiểu nổi ta nữa... Từ trước tới giờ, ta chỉ thích nói chuyện với những người con gái cho vui thôi

Về nhà.

Đi trên xe, ban đêm, nhìn vào xa xôi trong đêm tối... Trống rỗng... Chỉ có một mình mặt trăng là đi cùng với ta, à, còn cải những ngôi sao nữa... Sao bây giờ ta lại nôn nao lắm thế, ngồi trên xe, mình bắt đầu tính thử xem nếu về quê thì việc gì mình làm đầu tiền. Uhmmm trước tiên sẽ là đến nhà các thầy cô, sau đó là các bạn thân của mình... dĩ nhiên là Chị Bảy và Chị Tâm trước nhất rùi... :D

Ngồi ở nhà, nhìn mọi người đi lại... Ngồi ở trường, nhìn những chiếc là vàng buông xuôi theo chiều gió, la đà rơi xuống... Lại thấy xôn xao ở một chốn nào đó tậm trong sâu thẳm tâm hồn. Mình yêu quê...
Những cơn gió thổi đều đều, những tàu dừa lại rung rung lên, những cánh đồng mênh mông trải dài theo năm tháng... Nhớ quá những cánh diều giấy bay bay theo gió, theo ước mơ. Nhớ quá cái nắng chói chang, mà trên con đường đất, có một đám người lang thang trên những chiếc xe đạp. Nhớ lắm những cánh đồng khô, cho bò thong dong ăn cỏ, cho bọn trẻ nô đùa... Tất cả đã là dĩ vãng, nhưng ta biết nó vẫn còn tồn tại trong những ký niệm thời ấu thơ của ta... Sẽ không bao giờ phai... không bao giờ phai...

Thursday, February 8, 2007

Opera for Vietnamese

Mời mọi người đến viếng thăm diễn đàn Opera cho người Việt Nam

http://my.opera.com/vietopera/

Đây là diễn đàn để các bạn thảo luận, trao đổi về Opera - Trình duyệt nhanh nhất thế giới hiện nay... Cũng như các bạn có thể chia sẻ về tất tần tận mọi thứ xung quanh các chức năng của Opera Community, kể cả việc lập Blog, lập Group...

Hiện tại Group đang chạy thử nghiệm. Trong thời gian sắp tới chúng tôi sẽ liên lạc với những Group nước ngoài cũng như từ công ty Opera trước khi cho diễn đàn hoạt động chính thức. Hiện tại, tôi đang việt hoá chương trình Opera để đưa vào hoạt động bộ trình duyệt Opera dành cho người Việt.

Rất mong được các bạn đóng góp nhiệt tình...

Tuesday, February 6, 2007

Hôm nay gặp chuyện bất ngờ

Hôm nay lang thang trên mạng, bỗng nhiên gặp một blog với một cái hình thân quen... nhảy vô liền...
Chà cái bà đó,viết trên 360 chỉ viết có một bài, comment vô blog của mình cũng chỉ có một bài, mà bả viết trên Opera thì nhiều thật. Chứng tỏ bả "sống" trên Opera này lâu hơn...

Nghĩ lại thì tại sao bả biết đến Blog 360 của mình nhỉ?? Còn mình biết blog opera của bả nhờ tình cờ...
Vô blog của phamlam, tìm friends một hồi thấy có một người ở Tuy Hoà - Phú Yên... Nhảy vô viết comment. Viết xong nhảy vô Friends để xem thử, thì thấy cái hình này:


Ha ha ha...

Buồn....

Hôm qua, ra bến xe nhưng lại gặp một sự cố: Hết vé!Hic! Vậy là phải ở lại SG vài ngày nữa...
Rút kinh nghiệm, lần sau phải đi sớm hơn... chà...

Thôi vậy, vài hôm nữa đi chung với người quen ở cùng quê về vậy... Dù sao đi với họ cũng rẻ hơn,chỉ có điều họ về hơi muộn. No problem!

Monday, February 5, 2007

Xếp dọn đồ đạc...

Sáng nay, ngủ dậy hơi muộn... Tới tận 7h30 mới dậy... chà, trời không lạnh nhưng vẫn thích nằm trong chăn và "vận động trí óc" (nghĩ về mấy người bạn...:rolleyes: ). Tự nhiên mấy hôm này thấy hồi hộp. Hôm trước bà Huyền xin địa chỉ nhà mình, trong khi bả biết mình chỉ về nhà trong dịp tết rồi lại vô SG học tiếp. Nhất định bả có "ý đồ" gì đó, mà bả định làm gì nhỉ...

Cuối cùng cũng cố gắng trở mình rùi dậy...:zzz: Hic! Nhìn quanh, không có ai dậy sớm hơn mình... thiệt tình.
Ăn sáng xong là ngồi bên cạnh máy tính tiếp tục làm công việc thú vị muôn thuở là học lập trình...:) .Sau đó là thu dọn hành lý, bày ra thành một bãi chiến trường...
Rồi đột nhiên nhớ tới mấy đứa bạn thân hồi phổ thông, khi gặp mấy món đồ kỷ niệm mà mình luôn mang theo... Chà! Sắp gặp lại tụi nó rồi, tuyệt thật! Bao nhiêu ký ức đổ dồn, khiến cho mình cứ chây ra...:hat:

Bây giờ thì xong rồi. Thằng Kim Kha của bà con đang ngồi ở đây, lên mạng và viết vào Blog.
Với nó, Blog cùng những dòng tâm sự là cuộc sống của nó...:jester: :up:

Chấm dứt một ngày

Hôm nay lên mạng lang thang tìm vài cái hình post lên Blog chơi... Ngoài ra chẳng biết làm gì... he he he

Ngứa tay viết vậy thôi! Mong mí người đang đọc những dòng này thông cảm cho... :D:yes:

Sunday, February 4, 2007

Lên mạng mà không biết làm gì...

Hôm nay, ngày 5/2/2007
Một ngày sau ngày chiến đấu quyết liệt với kì thi học kỳ 1, học kỳ đầu tiên của bước đường đại học... Thằng KimKha lên mạng, nó lên không biết tìm cái gì nữa... he he he

Vô blog đọc của bà mimi, bả đã về quê rùi ạ... Thấy hơi lạ, bả viết blog một đống chuyện phải đối mặt... Chà... tội nghiệp bả chưa...

Hôm nay lên mạng buổi sáng, ứ gặp bà TT. Định nói với bả rằng kế hoạch thay đổi, chiều hay trưa sẽ đến nhà bả.. Có lẽ bây giờ bả đang ngồi trong lớp học... Chắc chắn một trăm phần ngàn là bả đang ngồi trong lớp và nhìn ra ngoài trời, hoặc là ngủ... hừ hừ... Chuyên môn của bả mà...
Chiều nay đến mà không gặp bả thì coi như không có duyên...:D