Thursday, June 21, 2007

Thời khắc chia tay... - Phần 1


Sáng sớm, đi lang thang trong KTX, giữa cơn gió sương se se lạnh, tự nhiên thấy nhơ nhớ tiêng tiếc một cái gì đó vô hình...

Những cơn gió nhẹ nhàng lướt ngang, xoa nhè nhẹ lên đôi má của mình, vô tình đong đưa những lọn tóc nhỏ xíu, phủ hết một góc của khuôn mặt... Mình chả buồn vuốt lên... cứ để vậy, như sợ rằng, nếu vuốt lên thì sẽ mất một cái gì đó thật quý giá...

Những bãi cỏ xanh nằm yên và bất động, những cái cây đồ sộ hơn cũng lặng thinh như để ngắm nhìn ta... Bỗng thấy tất cả im ắng quá, và sao buồn quá...



Đi chụp ảnh với mấy người phòng 225A5 - phòng bà Quỳnh.

Đây chính là những người tạo cho mình nhiều kỷ niệm nhất... Vui tính... Thích đùa... Nói năng cũng rất thoả mái nhé! Không nghĩ ngợi, càng không sợ hiểu lầm... Con người ta thật khó để tìm được một người hợp với mình, và hẳn là mình sẽ hạnh phúc nếu có thật nhiều người hợp với mình... phải không nào...

Thiệt sự rất vui... Mấy con pé này đúng là có đủ chiêu, đủ trò để chụp... Mỗi trò có một đặc điểm riêng, có một điều thú vị riêng, và thật đáng để lưu lại... chỉ có điều cái máy không cho thôi... Với lại, hình như chỉ có một mình KimKha là thích lưu giữ những cảnh nhí nhố đó để làm kỷ niệm, để nhớ về một thời không thể quên...

Tự nhiên nghĩ, có lẽ đây là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất mình cầm máy ảnh và trước máy ảnh là cả một "đội quân nhí nhố" phòng 225... Cái chữ "duy nhất" nó như chiếm một vị trí độc tôn, bản thân nó không buồn, nhưng ý nghĩa của nó giống như hai chữ "cuối cùng"...

Cuối cùng...

Chưa bao giờ mình thấy 2 chữ này xa vời đến thế!

Vậy là hết rồi sao?

Sẽ không còn những lần tim đập mạnh lên khi ta đến gần phòng ấy, rồi ta ngẩng cổ lên, chỉ để làm một việc: Hét lên 3 từ... hai-hai-năm... Để rồi cả đám nhô đầu ra... và cười... và chọc... và lại cười toáng lên... Những tiếng đáp qua lại giữa một kẻ đứng dưới vườn hoa ngẩng lên mỏi cả cổ, và mấy kẻ còn lại nhìn xuống qua khung kính cửa sổ... Và cả những lời trò chuyển rôm rả trên đó mà kẻ đứng dưới không bào giờ biết được... Chỉ có một thứ mà kẻ đứng dưới nghe được, cảm nhận được, và vui lây, vui lắm lắm: Tiếng cười... Tiếng cười thật thoả mái và xen lẫn một chút gì trêu đùa...

Sẽ không còn nữa những lần kéo nhau đến quán nhà A5, để tán dóc, để "tám" đủ thứ... và để chọc tức nhau nữa chứ... Không khí tình bạn...

Cũng sẽ không còn cái cảnh cả đám nhìn mình và Quỳnh đi chơi, để rồi thốt lên rằng: Quỳnh ơi về sớm nhé! Hay là... Bạn Kha ơi! Không được dụ dỗ bạn Quỳnh đi chơi về khuya đó nhé! Những lúc như thế, giờ nghĩ lại thật buồn cười, thật sự dễ thương...

Thật tiếc khi người ta lớn, người ta dần chia tay với kỷ niệm cũ... Cái mà nhiều khi luyến tiếc mãi chẳng được gì... Nhưng có một sức mạnh vô hình buộc ta phải nhớ...

Ta nhớ chứ... Ta nhớ những cảnh vật đã ăn sâu vào trong tiềm thức... Ta nhớ những người bạn của ta... Nỗi nhớ mông lung...

Và ta cũng biết rằng, ta sẽ không bao giờ có thể mãi sống với nó, mặc dù ta rất tiếc... Cái tiếc đi kèm với một lần nhói trong tim...



Uh... Chia tay với kỷ niệm cũ đi KimKha ơi!

Có lẽ một ngày nào đó gần đây, ta sẽ lại đến nhà A5, sẽ lại ngẩng mặt lên và hét điệp khúc quen thuộc: hai-hai-năm... và ta sẽ thấy mấy cô nương ấy ló đầu ra và nói. Và ta sẽ lại mời cả đám ấy xuống quán A5 lần cuối, để một lần nữa nhận được những cái nhìn vốn đã thân quen, vốn đã đi vào trí nhớ...


Hôm nay, viết blog trong khi đang nghe bài Tạm Biệt của Khánh Linh... tự nhiên thấy hay quá... hay quá...

Bỗng nghe cơn gió nhẹ thì thào... Lòng mình nhẹ hẳn... Kỷ niệm là một cái gì đó thật đẹp, và khi rời xa nó, mặc dù tiếc, "ta vẫn thấy cuộc đời vui, và niềm vui trong đôi mắt, chia tay nhé rồi ngày vui ta lại gặp nhau... rồi ngày mai ta gặp nhau"...

4 comments:

  1. chuyenngayxua_4247July 8, 2007 at 8:07 AM

    Ha, phải học tập Kaka mới được. Kaka vik blog ngày càng lên tay đó, hay quá đi...Lâu rùi không gặp Quế, bùn quá, chả thấy tung tích Kaka đâu :(

    ReplyDelete
  2. dạo này kaka thường lên blog yahoo hơn... Với lại mới đi MHX về, mà xuống dưới đo thì đâu có internet đâu mà lên mạng...:D thông cảm cho kaka nhé...

    ReplyDelete
  3. ôi, lâu ko thấy kimkha, chắc bỏ bê blog luôn rồi nhỉ! 1 ngày vui vẻ nhé!^^

    ReplyDelete
  4. Lâu nay bỏ bê blog thật... Nhưng giờ bắt đầu viết lại nè, blog mới mang tên: Blog tuổi lập nghiệp (http://my.opera.com/nkkha/)Blog này bỏ lại để làm kỷ niệm về tuổi hai mươi của KimKha... Giờ thì mình đâu còn hai mươi nữa đâu mà viết tiếp... Hihi...Welcome to new blog nhé!

    ReplyDelete