Friday, June 15, 2007

Tạm biệt - Tặng cho những ai phải xa bạn bè...

TẠM BIỆT - Khánh Linh

Nhạc và lời: Ngọc Châu



Ngày vui đã xa dần, đã xa rồi đó.
Và giây phút tạm biệt với bạn hiền
Kỷ niệm mãi trong tim ta, ngày vui ấy ta bên nhau.
Bao gian khó cuộc đời, vượt qua.

Ngày vui đã xa dần đã xa rồi đó.
Và giây phút tạm biệt với bạn hiền.
Kỷ niệm mãi trong tim ta, ngày vui ấy ta bên nhau.
Ta mong ước một ngày lại gặp nhau.

Một ngày bình yên, tay cầm tay nắm tay vượt qua.
Nghìn trùng xa cách, giọt nước mắt dâng trào.
Ta vẫn thấy cuộc đời vui, và niềm tin trong đôi mắt.
Chia tay nhé, rồi ngày vui ta gặp nhau



Cảm nhận của KimKha:

Vậy là đã chia tay rồi phải không bạn yêu?
Thời gian chúng ta ở bên cạnh nhau thật ngắn ngủi phải không bạn? Nhưng nó đã đem lại cho chúng ta biết bao kỷ niệm thân thương về một thời học trò, một thời áo trắng cắp sách đến trường. Thời của những điều ngớ ngẩn kỳ lạ, thời của những trò trốn học leo tường, lén lén ăn quà vặt trong lớp, ta nhìn bạn, ta trò chuyện với bạn, những câu chuyện dưới hộc bàn của chúng ta thực sự là những câu chuyện bất tận. Thời của những ánh mắt chợt liếc nhìn, chợt ngại, chợt mỉm cười... và rồi vô tình ta đưa vào trong lòng ta một hình ảnh... khó quên. Thời của những bài kiểm tra, ta lại lặng lẽ rút ra một tờ giấy nho nhỏ dưới gầm bàn, ta khe khẽ nhắc bài bạn, và chợt vui khi ta với bạn được những số điểm cao...
Ôi! Thơ mộng quá, tươi đẹp quá, hồn nhiên quá... Giống như một giấc mộng mà không ai muốn lìa xa... Lìa xa... Hai tiếng đó tự nhiên khiến ta buồn lúc này... Nhưng rồi ta phải nói
"TẠM BIỆT"
Bạn ơi! Có phải bạn đang khóc? Đừng khóc bạn nhé! Chia tay nhưng chúng ta sẽ giữ liên lạc mà... Chúng ta sẽ không bao giờ quên nhau đâu... Hãy nở một nụ cười lên nào, vì bạn biết không, nếu bạn không cười thì mình buồn lắm đấy!
Mình không khóc... nhưng sao cảm vật cứ mờ dần đi... mờ dần... và miệng mình cảm thấy mằn mặn... Sao vậy? Mình bị sao vậy? Mình sẽ không khóc! Mình sẽ làm cho bạn cười! Mình sẽ không khóc! Nhưng... tại sao vẫn có những hạt nước nhẹ nhàng lăn trên má... Minh không khóc, mình sẽ không cho bạn thấy nước mắt của mình. Mình ôm chầm lấy bạn...
Ôm lấy bạn... Mình biết được rằng, trái tim của bạn vẫn còn nóng, cái nóng của sự nhiệt tình, hết lòng vì bạn bè... Rồi mình cũng cảm thấy vai mình bắt đầu ướt nước mắt... Nước mắt của bạn... Mình không cưỡng lại được nữa... Mình khóc. Nước mắt vội vàng lăn... Nước mắt nhạt nhòa tất cả...
..........

Những kỉ niệm... chúng ta sẽ không bao giờ quên...
Những niềm vui... chúng ta sẽ mãi nhớ...
Những tiếng cười... chúng ta sẽ mang theo đến suốt cuộc đời...
Những lời nói... chúng sẽ mãi mãi ở trong tim mình...
Và bạn...
bạn sẽ đứng bên cạnh mình, để vực dậy khi mình gục ngã...
bạn sẽ đi trước mặt mình, để che hết mọi gian khó đổ ập đến mình...
bạn sẽ âm thầm đứng đằng sau, mỗi khi mình vui với thành công...
... Và mình cũng thế! Bạn nhé!
Hình ảnh của bạn sẽ mãi trong tim mình. Tại nơi đáng trang trọng nhất...

Rồi sẽ có một ngày không xa...
Một ngày bình yên, tay cầm tay nắm tay vượt qua.
Nghìn trùng xa cách, giọt nước mắt dâng trào.
Ta vẫn thấy cuộc đời vui, và niềm tin trong đôi mắt.
Chia tay nhé, rồi ngày vui ta gặp nhau

Uh...
Chúng ta sẽ lại đi bên nhau... sẽ lại ngồi bên nhau, chia sớt những nỗi niềm... sẽ lại cười thỏa thê, với những câu chuyện cũ bất tận... sẽ dang tay đón gió, trên những chiếc xe đạp thân quen, và con đường thẳng tắp...
Và chúng ta sẽ sống lại những ngày xưa...
Nơi mà...
Có một kẻ cót két xe đạp đi học...
Có một mở to mắt nhìn mình, trông ngồ ngộ...
Có một đám học sinh nhí nhố, đạp xe vài chục cây số để đi chơi...
Có một lũ bạn trèo cây hái trộm quả của bà hàng xóm...
Và có cả một nhóm bạn đi ăn hàng nữa chứ...

Bạn ơi! Mình sẽ nhớ bạn lắm! Biết không?

No comments:

Post a Comment