Thursday, June 21, 2007

Thời khắc chia tay... - Phần 1


Sáng sớm, đi lang thang trong KTX, giữa cơn gió sương se se lạnh, tự nhiên thấy nhơ nhớ tiêng tiếc một cái gì đó vô hình...

Những cơn gió nhẹ nhàng lướt ngang, xoa nhè nhẹ lên đôi má của mình, vô tình đong đưa những lọn tóc nhỏ xíu, phủ hết một góc của khuôn mặt... Mình chả buồn vuốt lên... cứ để vậy, như sợ rằng, nếu vuốt lên thì sẽ mất một cái gì đó thật quý giá...

Những bãi cỏ xanh nằm yên và bất động, những cái cây đồ sộ hơn cũng lặng thinh như để ngắm nhìn ta... Bỗng thấy tất cả im ắng quá, và sao buồn quá...



Đi chụp ảnh với mấy người phòng 225A5 - phòng bà Quỳnh.

Đây chính là những người tạo cho mình nhiều kỷ niệm nhất... Vui tính... Thích đùa... Nói năng cũng rất thoả mái nhé! Không nghĩ ngợi, càng không sợ hiểu lầm... Con người ta thật khó để tìm được một người hợp với mình, và hẳn là mình sẽ hạnh phúc nếu có thật nhiều người hợp với mình... phải không nào...

Thiệt sự rất vui... Mấy con pé này đúng là có đủ chiêu, đủ trò để chụp... Mỗi trò có một đặc điểm riêng, có một điều thú vị riêng, và thật đáng để lưu lại... chỉ có điều cái máy không cho thôi... Với lại, hình như chỉ có một mình KimKha là thích lưu giữ những cảnh nhí nhố đó để làm kỷ niệm, để nhớ về một thời không thể quên...

Tự nhiên nghĩ, có lẽ đây là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất mình cầm máy ảnh và trước máy ảnh là cả một "đội quân nhí nhố" phòng 225... Cái chữ "duy nhất" nó như chiếm một vị trí độc tôn, bản thân nó không buồn, nhưng ý nghĩa của nó giống như hai chữ "cuối cùng"...

Cuối cùng...

Chưa bao giờ mình thấy 2 chữ này xa vời đến thế!

Vậy là hết rồi sao?

Sẽ không còn những lần tim đập mạnh lên khi ta đến gần phòng ấy, rồi ta ngẩng cổ lên, chỉ để làm một việc: Hét lên 3 từ... hai-hai-năm... Để rồi cả đám nhô đầu ra... và cười... và chọc... và lại cười toáng lên... Những tiếng đáp qua lại giữa một kẻ đứng dưới vườn hoa ngẩng lên mỏi cả cổ, và mấy kẻ còn lại nhìn xuống qua khung kính cửa sổ... Và cả những lời trò chuyển rôm rả trên đó mà kẻ đứng dưới không bào giờ biết được... Chỉ có một thứ mà kẻ đứng dưới nghe được, cảm nhận được, và vui lây, vui lắm lắm: Tiếng cười... Tiếng cười thật thoả mái và xen lẫn một chút gì trêu đùa...

Sẽ không còn nữa những lần kéo nhau đến quán nhà A5, để tán dóc, để "tám" đủ thứ... và để chọc tức nhau nữa chứ... Không khí tình bạn...

Cũng sẽ không còn cái cảnh cả đám nhìn mình và Quỳnh đi chơi, để rồi thốt lên rằng: Quỳnh ơi về sớm nhé! Hay là... Bạn Kha ơi! Không được dụ dỗ bạn Quỳnh đi chơi về khuya đó nhé! Những lúc như thế, giờ nghĩ lại thật buồn cười, thật sự dễ thương...

Thật tiếc khi người ta lớn, người ta dần chia tay với kỷ niệm cũ... Cái mà nhiều khi luyến tiếc mãi chẳng được gì... Nhưng có một sức mạnh vô hình buộc ta phải nhớ...

Ta nhớ chứ... Ta nhớ những cảnh vật đã ăn sâu vào trong tiềm thức... Ta nhớ những người bạn của ta... Nỗi nhớ mông lung...

Và ta cũng biết rằng, ta sẽ không bao giờ có thể mãi sống với nó, mặc dù ta rất tiếc... Cái tiếc đi kèm với một lần nhói trong tim...



Uh... Chia tay với kỷ niệm cũ đi KimKha ơi!

Có lẽ một ngày nào đó gần đây, ta sẽ lại đến nhà A5, sẽ lại ngẩng mặt lên và hét điệp khúc quen thuộc: hai-hai-năm... và ta sẽ thấy mấy cô nương ấy ló đầu ra và nói. Và ta sẽ lại mời cả đám ấy xuống quán A5 lần cuối, để một lần nữa nhận được những cái nhìn vốn đã thân quen, vốn đã đi vào trí nhớ...


Hôm nay, viết blog trong khi đang nghe bài Tạm Biệt của Khánh Linh... tự nhiên thấy hay quá... hay quá...

Bỗng nghe cơn gió nhẹ thì thào... Lòng mình nhẹ hẳn... Kỷ niệm là một cái gì đó thật đẹp, và khi rời xa nó, mặc dù tiếc, "ta vẫn thấy cuộc đời vui, và niềm vui trong đôi mắt, chia tay nhé rồi ngày vui ta lại gặp nhau... rồi ngày mai ta gặp nhau"...

Friday, June 15, 2007

Tạm biệt - Tặng cho những ai phải xa bạn bè...

TẠM BIỆT - Khánh Linh

Nhạc và lời: Ngọc Châu



Ngày vui đã xa dần, đã xa rồi đó.
Và giây phút tạm biệt với bạn hiền
Kỷ niệm mãi trong tim ta, ngày vui ấy ta bên nhau.
Bao gian khó cuộc đời, vượt qua.

Ngày vui đã xa dần đã xa rồi đó.
Và giây phút tạm biệt với bạn hiền.
Kỷ niệm mãi trong tim ta, ngày vui ấy ta bên nhau.
Ta mong ước một ngày lại gặp nhau.

Một ngày bình yên, tay cầm tay nắm tay vượt qua.
Nghìn trùng xa cách, giọt nước mắt dâng trào.
Ta vẫn thấy cuộc đời vui, và niềm tin trong đôi mắt.
Chia tay nhé, rồi ngày vui ta gặp nhau



Cảm nhận của KimKha:

Vậy là đã chia tay rồi phải không bạn yêu?
Thời gian chúng ta ở bên cạnh nhau thật ngắn ngủi phải không bạn? Nhưng nó đã đem lại cho chúng ta biết bao kỷ niệm thân thương về một thời học trò, một thời áo trắng cắp sách đến trường. Thời của những điều ngớ ngẩn kỳ lạ, thời của những trò trốn học leo tường, lén lén ăn quà vặt trong lớp, ta nhìn bạn, ta trò chuyện với bạn, những câu chuyện dưới hộc bàn của chúng ta thực sự là những câu chuyện bất tận. Thời của những ánh mắt chợt liếc nhìn, chợt ngại, chợt mỉm cười... và rồi vô tình ta đưa vào trong lòng ta một hình ảnh... khó quên. Thời của những bài kiểm tra, ta lại lặng lẽ rút ra một tờ giấy nho nhỏ dưới gầm bàn, ta khe khẽ nhắc bài bạn, và chợt vui khi ta với bạn được những số điểm cao...
Ôi! Thơ mộng quá, tươi đẹp quá, hồn nhiên quá... Giống như một giấc mộng mà không ai muốn lìa xa... Lìa xa... Hai tiếng đó tự nhiên khiến ta buồn lúc này... Nhưng rồi ta phải nói
"TẠM BIỆT"
Bạn ơi! Có phải bạn đang khóc? Đừng khóc bạn nhé! Chia tay nhưng chúng ta sẽ giữ liên lạc mà... Chúng ta sẽ không bao giờ quên nhau đâu... Hãy nở một nụ cười lên nào, vì bạn biết không, nếu bạn không cười thì mình buồn lắm đấy!
Mình không khóc... nhưng sao cảm vật cứ mờ dần đi... mờ dần... và miệng mình cảm thấy mằn mặn... Sao vậy? Mình bị sao vậy? Mình sẽ không khóc! Mình sẽ làm cho bạn cười! Mình sẽ không khóc! Nhưng... tại sao vẫn có những hạt nước nhẹ nhàng lăn trên má... Minh không khóc, mình sẽ không cho bạn thấy nước mắt của mình. Mình ôm chầm lấy bạn...
Ôm lấy bạn... Mình biết được rằng, trái tim của bạn vẫn còn nóng, cái nóng của sự nhiệt tình, hết lòng vì bạn bè... Rồi mình cũng cảm thấy vai mình bắt đầu ướt nước mắt... Nước mắt của bạn... Mình không cưỡng lại được nữa... Mình khóc. Nước mắt vội vàng lăn... Nước mắt nhạt nhòa tất cả...
..........

Những kỉ niệm... chúng ta sẽ không bao giờ quên...
Những niềm vui... chúng ta sẽ mãi nhớ...
Những tiếng cười... chúng ta sẽ mang theo đến suốt cuộc đời...
Những lời nói... chúng sẽ mãi mãi ở trong tim mình...
Và bạn...
bạn sẽ đứng bên cạnh mình, để vực dậy khi mình gục ngã...
bạn sẽ đi trước mặt mình, để che hết mọi gian khó đổ ập đến mình...
bạn sẽ âm thầm đứng đằng sau, mỗi khi mình vui với thành công...
... Và mình cũng thế! Bạn nhé!
Hình ảnh của bạn sẽ mãi trong tim mình. Tại nơi đáng trang trọng nhất...

Rồi sẽ có một ngày không xa...
Một ngày bình yên, tay cầm tay nắm tay vượt qua.
Nghìn trùng xa cách, giọt nước mắt dâng trào.
Ta vẫn thấy cuộc đời vui, và niềm tin trong đôi mắt.
Chia tay nhé, rồi ngày vui ta gặp nhau

Uh...
Chúng ta sẽ lại đi bên nhau... sẽ lại ngồi bên nhau, chia sớt những nỗi niềm... sẽ lại cười thỏa thê, với những câu chuyện cũ bất tận... sẽ dang tay đón gió, trên những chiếc xe đạp thân quen, và con đường thẳng tắp...
Và chúng ta sẽ sống lại những ngày xưa...
Nơi mà...
Có một kẻ cót két xe đạp đi học...
Có một mở to mắt nhìn mình, trông ngồ ngộ...
Có một đám học sinh nhí nhố, đạp xe vài chục cây số để đi chơi...
Có một lũ bạn trèo cây hái trộm quả của bà hàng xóm...
Và có cả một nhóm bạn đi ăn hàng nữa chứ...

Bạn ơi! Mình sẽ nhớ bạn lắm! Biết không?

Sunday, June 3, 2007

Dư âm ngày sinh nhật

Chị Tâm...
Đúng là chị Tâm, tặng quà sinh nhật lúc nào cũng bất ngờ. Trước sinh nhật mình, chị Tâm đã nói rằng sẽ tặng một món quà rất hay... "Một quà rất hay", đối với thằng KimKha thì nó không thể không đoán mò... đoán mặc dù biết rằng chị Tâm dấu yêu của nó tặng quà thì không thể đoán được... hi hi...

Trễ một tuần so với ngày sinh nhật của mình...
Tối hôm đó, nhận được giấy báo nhận bưu phẩm. Nôn nóng ghê á, nhưng vì buổi tối người ta không làm việc nên... cố nén...
Sáng hôm sau thì đi lên chỗ ông anh, sẵn tiện ghé vào bưu điện để .. xem thử quà gì. Nhận được, mở ra liền, thấy một list các chương trình MTV Theo yêu cầu (Quick and Snow show), và một cái đĩa nữa... Hơ... Vậy là có một kẻ lên xe buýt, vừa cầm cái list vừa cười, còn đầu óc thì đang bay bay ở một góc nào...

Chị Tâm...
Vẫn là một người quan tâm đến KimKha... Ngẫm lại thì từ trước tới giờ KimKha chỉ có nói với chị Tâm là mình thích Q&S Show có một lần, cách đây 2 năm... Bây giờ thì chị Tâm tặng mình luôn một đĩa... thích thiệt! Mấy hôm nay, đang định tìm cái đĩa của Q&S Show nhưng không thấy bán, không biết chị Tâm kiếm đâu ra nhỉ...

Saturday, June 2, 2007

Nấm Lùn Di Động

Nấm Lùn Di Động (Kalentine & Phoebe Bao Ngoc)



Cầm ô che một mắt…(ngại ghê!)
Một con ngươi nhòm lén…(hí hí!)
Nhòm người ta quá trời…
Mà anh đâu có hay…(ngốc thiệt!)

Tay trong tay đi trên bao lá vàng…
Anh mong em luôn bên anh…trong tim luôn có người…
Màu tím - màu mắt người thầm nói…
Tình mình là tình đẹp nhất…người nhé…

24 giờ…anh luôn mong em nhiều…
Mong cho em đang mong chờ…trong mưa cầm cây dù…
Đi qua…đi lại...nhăn nhăn mặt…
Y chang như cây nấm lùn…đang đi trên đường…

Lùn y như quả nấm…(nấm lùn!)
Tròn y chang quả bóng…(bòng bong!)
Mà sao ai cũng đều…
Thương em hết ta…

Một bàn tay chìa đến…(ấy cha!)
Mình làm quen bạn nhé…(hi!)
Cầm tay anh giữa trời…(hè!)
Mà em ngại quá đi…

Cầm tay sao ấm lòng…
Ngàn cánh hoa…như khẽ cười…
Và cô bé Nấm Lùn…
Làm trái tim…anh thầm muốn…(ý da!)

Ngàn vì sao toả sáng…(cool!)
Nhìn ông trăng lười biếng…(ouch!!!)
Cầm cây đa quét nhà…
Hằng Nga ko thấy đâu…(đâu òi?)

Wo ai ni…anh luôn thương nhớ về…
Luôn yêu thương nấm lùn…mãi là như thế…
Mình sẽ…ra hồ cá…câu 1 lúc đầy giỏ rồi nướng…
Anh sẽ cầm tay em bay theo gió…
Mang cho em bao yêu mến…trao cho em cây nấm…
Tiếng đàn…thấm vào đất trời...
Yêu thương em thôi nấm lùn….
Mãi cùng hát…

Trời lung linh màu tím…(hey!)
Màu con tim trìu mến…
Ngồi trên băng ghế mà…(sao?)
Lòng em sao thấy run…

Hồ thiên nga đầy ắp…(wow!)
Ngàn bông hoa bằng giấy…( ờ!)
Mình cùng nhau ước là…(ước gì?)
Là ta sẽ sánh vai…

Nhìn đom đóm lững lờ…
Toả sáng con tim e thẹn…
Lặng thinh giữa đất trời…
Mà tiếng yêu chưa kịp nói…

Liếc mắt nhìn…sao mà giống quá trời…
Xin chào bé nấm lùn…cho anh “mi” cái nào…
Nấm lùn…nguýt dài…khẽ cười cười
Múm mập…má hồng…đứng lúc lắc cái đầu…

Tình yêu mang màu tím…
Màu con tim người ấy…
Vì sao ta cứ cùng…
Tìm nhau trong giấc mơ…
Nhìn nhau dưới ánh đèn…
Mà trái tim…rớt nơi nào…
Cười sao ngố quá trời…
Nhặt trái tim…mang về cất…

Người xin nhớ…phút giây này…
Mình đã trao…câu hẹn thề…
Dù cho gió (hehehe)…có “ôm” nhầm…(hahaha)
Thì vẫn luôn (hôhôhô)…yêu người nhất trên đời…

Vì sao ta còn đứng…(à!)
Cầm tay nhau thật lâu…(ngại!)
Nhìn nhau ko nói gì…(suy.t!)
Mà em vẫn thấy vui…

Lùn y như quả nấm...(ờ!)
Tròn y như quả bóng…(uhm!)
Mà sao em vẫn làm…(sao?)
Lòng anh như muốn yêu em…

(Thiệt hôn?)

Trời…nói xạo làm chi…thiệt…