Thursday, June 21, 2007

Thời khắc chia tay... - Phần 1


Sáng sớm, đi lang thang trong KTX, giữa cơn gió sương se se lạnh, tự nhiên thấy nhơ nhớ tiêng tiếc một cái gì đó vô hình...

Những cơn gió nhẹ nhàng lướt ngang, xoa nhè nhẹ lên đôi má của mình, vô tình đong đưa những lọn tóc nhỏ xíu, phủ hết một góc của khuôn mặt... Mình chả buồn vuốt lên... cứ để vậy, như sợ rằng, nếu vuốt lên thì sẽ mất một cái gì đó thật quý giá...

Những bãi cỏ xanh nằm yên và bất động, những cái cây đồ sộ hơn cũng lặng thinh như để ngắm nhìn ta... Bỗng thấy tất cả im ắng quá, và sao buồn quá...



Đi chụp ảnh với mấy người phòng 225A5 - phòng bà Quỳnh.

Đây chính là những người tạo cho mình nhiều kỷ niệm nhất... Vui tính... Thích đùa... Nói năng cũng rất thoả mái nhé! Không nghĩ ngợi, càng không sợ hiểu lầm... Con người ta thật khó để tìm được một người hợp với mình, và hẳn là mình sẽ hạnh phúc nếu có thật nhiều người hợp với mình... phải không nào...

Thiệt sự rất vui... Mấy con pé này đúng là có đủ chiêu, đủ trò để chụp... Mỗi trò có một đặc điểm riêng, có một điều thú vị riêng, và thật đáng để lưu lại... chỉ có điều cái máy không cho thôi... Với lại, hình như chỉ có một mình KimKha là thích lưu giữ những cảnh nhí nhố đó để làm kỷ niệm, để nhớ về một thời không thể quên...

Tự nhiên nghĩ, có lẽ đây là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất mình cầm máy ảnh và trước máy ảnh là cả một "đội quân nhí nhố" phòng 225... Cái chữ "duy nhất" nó như chiếm một vị trí độc tôn, bản thân nó không buồn, nhưng ý nghĩa của nó giống như hai chữ "cuối cùng"...

Cuối cùng...

Chưa bao giờ mình thấy 2 chữ này xa vời đến thế!

Vậy là hết rồi sao?

Sẽ không còn những lần tim đập mạnh lên khi ta đến gần phòng ấy, rồi ta ngẩng cổ lên, chỉ để làm một việc: Hét lên 3 từ... hai-hai-năm... Để rồi cả đám nhô đầu ra... và cười... và chọc... và lại cười toáng lên... Những tiếng đáp qua lại giữa một kẻ đứng dưới vườn hoa ngẩng lên mỏi cả cổ, và mấy kẻ còn lại nhìn xuống qua khung kính cửa sổ... Và cả những lời trò chuyển rôm rả trên đó mà kẻ đứng dưới không bào giờ biết được... Chỉ có một thứ mà kẻ đứng dưới nghe được, cảm nhận được, và vui lây, vui lắm lắm: Tiếng cười... Tiếng cười thật thoả mái và xen lẫn một chút gì trêu đùa...

Sẽ không còn nữa những lần kéo nhau đến quán nhà A5, để tán dóc, để "tám" đủ thứ... và để chọc tức nhau nữa chứ... Không khí tình bạn...

Cũng sẽ không còn cái cảnh cả đám nhìn mình và Quỳnh đi chơi, để rồi thốt lên rằng: Quỳnh ơi về sớm nhé! Hay là... Bạn Kha ơi! Không được dụ dỗ bạn Quỳnh đi chơi về khuya đó nhé! Những lúc như thế, giờ nghĩ lại thật buồn cười, thật sự dễ thương...

Thật tiếc khi người ta lớn, người ta dần chia tay với kỷ niệm cũ... Cái mà nhiều khi luyến tiếc mãi chẳng được gì... Nhưng có một sức mạnh vô hình buộc ta phải nhớ...

Ta nhớ chứ... Ta nhớ những cảnh vật đã ăn sâu vào trong tiềm thức... Ta nhớ những người bạn của ta... Nỗi nhớ mông lung...

Và ta cũng biết rằng, ta sẽ không bao giờ có thể mãi sống với nó, mặc dù ta rất tiếc... Cái tiếc đi kèm với một lần nhói trong tim...



Uh... Chia tay với kỷ niệm cũ đi KimKha ơi!

Có lẽ một ngày nào đó gần đây, ta sẽ lại đến nhà A5, sẽ lại ngẩng mặt lên và hét điệp khúc quen thuộc: hai-hai-năm... và ta sẽ thấy mấy cô nương ấy ló đầu ra và nói. Và ta sẽ lại mời cả đám ấy xuống quán A5 lần cuối, để một lần nữa nhận được những cái nhìn vốn đã thân quen, vốn đã đi vào trí nhớ...


Hôm nay, viết blog trong khi đang nghe bài Tạm Biệt của Khánh Linh... tự nhiên thấy hay quá... hay quá...

Bỗng nghe cơn gió nhẹ thì thào... Lòng mình nhẹ hẳn... Kỷ niệm là một cái gì đó thật đẹp, và khi rời xa nó, mặc dù tiếc, "ta vẫn thấy cuộc đời vui, và niềm vui trong đôi mắt, chia tay nhé rồi ngày vui ta lại gặp nhau... rồi ngày mai ta gặp nhau"...

Friday, June 15, 2007

Tạm biệt - Tặng cho những ai phải xa bạn bè...

TẠM BIỆT - Khánh Linh

Nhạc và lời: Ngọc Châu



Ngày vui đã xa dần, đã xa rồi đó.
Và giây phút tạm biệt với bạn hiền
Kỷ niệm mãi trong tim ta, ngày vui ấy ta bên nhau.
Bao gian khó cuộc đời, vượt qua.

Ngày vui đã xa dần đã xa rồi đó.
Và giây phút tạm biệt với bạn hiền.
Kỷ niệm mãi trong tim ta, ngày vui ấy ta bên nhau.
Ta mong ước một ngày lại gặp nhau.

Một ngày bình yên, tay cầm tay nắm tay vượt qua.
Nghìn trùng xa cách, giọt nước mắt dâng trào.
Ta vẫn thấy cuộc đời vui, và niềm tin trong đôi mắt.
Chia tay nhé, rồi ngày vui ta gặp nhau



Cảm nhận của KimKha:

Vậy là đã chia tay rồi phải không bạn yêu?
Thời gian chúng ta ở bên cạnh nhau thật ngắn ngủi phải không bạn? Nhưng nó đã đem lại cho chúng ta biết bao kỷ niệm thân thương về một thời học trò, một thời áo trắng cắp sách đến trường. Thời của những điều ngớ ngẩn kỳ lạ, thời của những trò trốn học leo tường, lén lén ăn quà vặt trong lớp, ta nhìn bạn, ta trò chuyện với bạn, những câu chuyện dưới hộc bàn của chúng ta thực sự là những câu chuyện bất tận. Thời của những ánh mắt chợt liếc nhìn, chợt ngại, chợt mỉm cười... và rồi vô tình ta đưa vào trong lòng ta một hình ảnh... khó quên. Thời của những bài kiểm tra, ta lại lặng lẽ rút ra một tờ giấy nho nhỏ dưới gầm bàn, ta khe khẽ nhắc bài bạn, và chợt vui khi ta với bạn được những số điểm cao...
Ôi! Thơ mộng quá, tươi đẹp quá, hồn nhiên quá... Giống như một giấc mộng mà không ai muốn lìa xa... Lìa xa... Hai tiếng đó tự nhiên khiến ta buồn lúc này... Nhưng rồi ta phải nói
"TẠM BIỆT"
Bạn ơi! Có phải bạn đang khóc? Đừng khóc bạn nhé! Chia tay nhưng chúng ta sẽ giữ liên lạc mà... Chúng ta sẽ không bao giờ quên nhau đâu... Hãy nở một nụ cười lên nào, vì bạn biết không, nếu bạn không cười thì mình buồn lắm đấy!
Mình không khóc... nhưng sao cảm vật cứ mờ dần đi... mờ dần... và miệng mình cảm thấy mằn mặn... Sao vậy? Mình bị sao vậy? Mình sẽ không khóc! Mình sẽ làm cho bạn cười! Mình sẽ không khóc! Nhưng... tại sao vẫn có những hạt nước nhẹ nhàng lăn trên má... Minh không khóc, mình sẽ không cho bạn thấy nước mắt của mình. Mình ôm chầm lấy bạn...
Ôm lấy bạn... Mình biết được rằng, trái tim của bạn vẫn còn nóng, cái nóng của sự nhiệt tình, hết lòng vì bạn bè... Rồi mình cũng cảm thấy vai mình bắt đầu ướt nước mắt... Nước mắt của bạn... Mình không cưỡng lại được nữa... Mình khóc. Nước mắt vội vàng lăn... Nước mắt nhạt nhòa tất cả...
..........

Những kỉ niệm... chúng ta sẽ không bao giờ quên...
Những niềm vui... chúng ta sẽ mãi nhớ...
Những tiếng cười... chúng ta sẽ mang theo đến suốt cuộc đời...
Những lời nói... chúng sẽ mãi mãi ở trong tim mình...
Và bạn...
bạn sẽ đứng bên cạnh mình, để vực dậy khi mình gục ngã...
bạn sẽ đi trước mặt mình, để che hết mọi gian khó đổ ập đến mình...
bạn sẽ âm thầm đứng đằng sau, mỗi khi mình vui với thành công...
... Và mình cũng thế! Bạn nhé!
Hình ảnh của bạn sẽ mãi trong tim mình. Tại nơi đáng trang trọng nhất...

Rồi sẽ có một ngày không xa...
Một ngày bình yên, tay cầm tay nắm tay vượt qua.
Nghìn trùng xa cách, giọt nước mắt dâng trào.
Ta vẫn thấy cuộc đời vui, và niềm tin trong đôi mắt.
Chia tay nhé, rồi ngày vui ta gặp nhau

Uh...
Chúng ta sẽ lại đi bên nhau... sẽ lại ngồi bên nhau, chia sớt những nỗi niềm... sẽ lại cười thỏa thê, với những câu chuyện cũ bất tận... sẽ dang tay đón gió, trên những chiếc xe đạp thân quen, và con đường thẳng tắp...
Và chúng ta sẽ sống lại những ngày xưa...
Nơi mà...
Có một kẻ cót két xe đạp đi học...
Có một mở to mắt nhìn mình, trông ngồ ngộ...
Có một đám học sinh nhí nhố, đạp xe vài chục cây số để đi chơi...
Có một lũ bạn trèo cây hái trộm quả của bà hàng xóm...
Và có cả một nhóm bạn đi ăn hàng nữa chứ...

Bạn ơi! Mình sẽ nhớ bạn lắm! Biết không?

Sunday, June 3, 2007

Dư âm ngày sinh nhật

Chị Tâm...
Đúng là chị Tâm, tặng quà sinh nhật lúc nào cũng bất ngờ. Trước sinh nhật mình, chị Tâm đã nói rằng sẽ tặng một món quà rất hay... "Một quà rất hay", đối với thằng KimKha thì nó không thể không đoán mò... đoán mặc dù biết rằng chị Tâm dấu yêu của nó tặng quà thì không thể đoán được... hi hi...

Trễ một tuần so với ngày sinh nhật của mình...
Tối hôm đó, nhận được giấy báo nhận bưu phẩm. Nôn nóng ghê á, nhưng vì buổi tối người ta không làm việc nên... cố nén...
Sáng hôm sau thì đi lên chỗ ông anh, sẵn tiện ghé vào bưu điện để .. xem thử quà gì. Nhận được, mở ra liền, thấy một list các chương trình MTV Theo yêu cầu (Quick and Snow show), và một cái đĩa nữa... Hơ... Vậy là có một kẻ lên xe buýt, vừa cầm cái list vừa cười, còn đầu óc thì đang bay bay ở một góc nào...

Chị Tâm...
Vẫn là một người quan tâm đến KimKha... Ngẫm lại thì từ trước tới giờ KimKha chỉ có nói với chị Tâm là mình thích Q&S Show có một lần, cách đây 2 năm... Bây giờ thì chị Tâm tặng mình luôn một đĩa... thích thiệt! Mấy hôm nay, đang định tìm cái đĩa của Q&S Show nhưng không thấy bán, không biết chị Tâm kiếm đâu ra nhỉ...

Saturday, June 2, 2007

Nấm Lùn Di Động

Nấm Lùn Di Động (Kalentine & Phoebe Bao Ngoc)



Cầm ô che một mắt…(ngại ghê!)
Một con ngươi nhòm lén…(hí hí!)
Nhòm người ta quá trời…
Mà anh đâu có hay…(ngốc thiệt!)

Tay trong tay đi trên bao lá vàng…
Anh mong em luôn bên anh…trong tim luôn có người…
Màu tím - màu mắt người thầm nói…
Tình mình là tình đẹp nhất…người nhé…

24 giờ…anh luôn mong em nhiều…
Mong cho em đang mong chờ…trong mưa cầm cây dù…
Đi qua…đi lại...nhăn nhăn mặt…
Y chang như cây nấm lùn…đang đi trên đường…

Lùn y như quả nấm…(nấm lùn!)
Tròn y chang quả bóng…(bòng bong!)
Mà sao ai cũng đều…
Thương em hết ta…

Một bàn tay chìa đến…(ấy cha!)
Mình làm quen bạn nhé…(hi!)
Cầm tay anh giữa trời…(hè!)
Mà em ngại quá đi…

Cầm tay sao ấm lòng…
Ngàn cánh hoa…như khẽ cười…
Và cô bé Nấm Lùn…
Làm trái tim…anh thầm muốn…(ý da!)

Ngàn vì sao toả sáng…(cool!)
Nhìn ông trăng lười biếng…(ouch!!!)
Cầm cây đa quét nhà…
Hằng Nga ko thấy đâu…(đâu òi?)

Wo ai ni…anh luôn thương nhớ về…
Luôn yêu thương nấm lùn…mãi là như thế…
Mình sẽ…ra hồ cá…câu 1 lúc đầy giỏ rồi nướng…
Anh sẽ cầm tay em bay theo gió…
Mang cho em bao yêu mến…trao cho em cây nấm…
Tiếng đàn…thấm vào đất trời...
Yêu thương em thôi nấm lùn….
Mãi cùng hát…

Trời lung linh màu tím…(hey!)
Màu con tim trìu mến…
Ngồi trên băng ghế mà…(sao?)
Lòng em sao thấy run…

Hồ thiên nga đầy ắp…(wow!)
Ngàn bông hoa bằng giấy…( ờ!)
Mình cùng nhau ước là…(ước gì?)
Là ta sẽ sánh vai…

Nhìn đom đóm lững lờ…
Toả sáng con tim e thẹn…
Lặng thinh giữa đất trời…
Mà tiếng yêu chưa kịp nói…

Liếc mắt nhìn…sao mà giống quá trời…
Xin chào bé nấm lùn…cho anh “mi” cái nào…
Nấm lùn…nguýt dài…khẽ cười cười
Múm mập…má hồng…đứng lúc lắc cái đầu…

Tình yêu mang màu tím…
Màu con tim người ấy…
Vì sao ta cứ cùng…
Tìm nhau trong giấc mơ…
Nhìn nhau dưới ánh đèn…
Mà trái tim…rớt nơi nào…
Cười sao ngố quá trời…
Nhặt trái tim…mang về cất…

Người xin nhớ…phút giây này…
Mình đã trao…câu hẹn thề…
Dù cho gió (hehehe)…có “ôm” nhầm…(hahaha)
Thì vẫn luôn (hôhôhô)…yêu người nhất trên đời…

Vì sao ta còn đứng…(à!)
Cầm tay nhau thật lâu…(ngại!)
Nhìn nhau ko nói gì…(suy.t!)
Mà em vẫn thấy vui…

Lùn y như quả nấm...(ờ!)
Tròn y như quả bóng…(uhm!)
Mà sao em vẫn làm…(sao?)
Lòng anh như muốn yêu em…

(Thiệt hôn?)

Trời…nói xạo làm chi…thiệt…

Friday, May 25, 2007

Giai đoạn cuối của ngày sinh nhật...

Tiếp nè...
Thật ra, cũng hơi tiếc khi mãi đến hôm nay mới viết tiếp, tuy nhiên biết làm sao được... Hôm qua tưng bừng quá mà...

Buổi chiều, học bù Thiết kế Luận lý, thằng này luôn mồm khoe rằng hôm nay là sinh nhật nó... he he he, nham nhở quá! Nhưng cũng đúng thôi, nó không nói thì đố ai mà biết! => Sẽ ứ có ai chúc mừng nó...
Học xong là kéo một băng đi karaoke ngay. Theo đúng chương trình mà... (khiếp! Bọn con gái chuẩn bị kỹ ghê! Chả phải như mình...). Mà bà kon chắc nhiều người cũng biết, ai chứ KimKha mà vô quán karaoke thì... thể nào cái máy cũng nhảy ra ngoài... he he he... nghề của KimKha là hét rống lên mà, thậm chí còn nhảy nhót lung tung nữa... hi hi hi...
Sau đó là đi ăn lẩu... Nói là ăn lẩu mà thật ra chỉ kêu 1 nồi lẩu và nước thôi, còn rau thì tự tụi nó mang theo... Chỉ có mỗi tay tiếp tân là thấy khó chịu, nhưng biết làm sao được, sinh viên mà... Khổ nỗi, ăn no rùi mà vẫn chưa hết rau... hic.
Công bằng mà nói thì bọn con gái đã chuẩn bị thì chuẩn bị kỹ ghê! Chỉ có 2 con pé thôi, pé Quỳnh và pé Huyền, từ sáng đã bắt đầu chuẩn bị, lên trường học 2 tiết rùi tiếp tục đi chuẩn bị tiếp. Nghĩ mà tội ghê! Còn mình thì khỏi nói, vui hết mức, dù sao thì đây là lần sinh nhật đầu tiên (không biết có phải duy nhất không đây) mà mình được tổ chức hoành tráng như vậy... Từ trước tới giờ chỉ là tặng quà sinh nhật và ngồi "tám" với nhau thôi... hì hì... Lần đầu tiên, nên có nhiều cảm xúc khó tả...
Ngay lúc này thì một tình huống hy hữu xảy ra: Tụi trong phòng nhắn tin biểu tui phải về ngay vì 7 thằng chờ 1 thằng... Hic nhưng biết làm sao đây... Thậm chí tụi nó còn nói: Vì một thằng ăn lẩu mà cả đám, đứa nhịn đói, đứa thử gói mì tôm...
Tội lỗi của KimKha to lắm đây!!!

Về đến KTX... Cả bọn đến bãi cỏ nhà A5, ngồi xuống để bắt đầu thắp nến, những ngọn nến thắp lên, lung linh giữa bãi cỏ xanh... Nơi ấy có 5 người ngồi quây quanh, nơi ấy có một người đang hạnh phúc vì kỳ sinh nhật độc đáo của mình... Sinh nhật của một người bên cạnh những người bạn thật dễ thương... hi hi hi...
Chia tay với mấy bạn... Thời điểm ấy đã là 8h30 tối rồi... nếu về phòng thì chắc chắn chẳng đi đâu chơi được nữa, thôi đi chơi luôn. Quyết định đi tới phòng Pé Tuyền.

Chả là hồi sáng, khi biết hôm nay là sinh nhật mình, pé Tuyền viết một tờ giấy, hẹn mình lúc 7h tối đi ăn trái cây... Nhưng mọi người thấy đấy, nó chơi đến 8h30, nhưng cũng không sao, ai chứ chắc chắn pé Tuyền thông cảm mà..
Nói tới chuyện thông cảm lại nhớ tới thằng Phương. Nó bảo nó chỉ đưa cho pé Tuyền cái đĩa cài MS Studio, ấy thế mà nó theo chân 2 đứa này đi đến quán trái cây, ăn xong lại đi lòng vòng với tụi này luôn...
Công bằng mà nói thì cái thắng đó chả chịu để ý gì ráo... Khi thằng Phương nói thì pé Tuyền mới nói, xông xáo lắm theo cái cách thông thường của pé mà. Mọi câu của Phương đều được pé đáp trả rất nhanh, và hầu như chả cần nghe hết câu... Trong khi những lúc KimKha nói thì pé Tuyền nín thinh, lại còn gục gật đầu để tỏ vẻ đồng ý nữa chứ... Thậm chí, từ đầu đến cuối, pé Tuyền toàn hỏi KimKha không hà, chứ đâu có hỏi thằng Phương câu nào... Ấy thế mà hắn chả hiểu, hắn vẫn tiếp tục đi theo, vẫn tiếp tục nói... Tức hắn tiếp tục làm một con kỳ đà to đùng...
Nhưng cuối cùng hắn cũng phải về trước. Chả biết vì sao, vì ngượng hay vì nhận ra việc hắn đi có vẻ hay hơn... hừ hừ... nhưng hắn đi, thì sáng hôm sau KimKha đỡ phải hỏi tội hắn... hừ hừ...
Mọi người biết không, hai đứa này tám đến mức không tưởng... Sau khi đi vòng quanh KTX thêm vài vòng, thì đã chịu đứng lại, ngay dưới nhà A12, và "tám" thêm hơn nửa tiếng, trước khi... ngồi xuống bãi cỏ nhà A12... he he he...
Mà nghĩ cũng lạ, mấy ông bảo vệ ở chỗ nhà A12 mới có 10h30 mà đã đuổi người ta rùi... Người ta chưa nói chuyện xong gì hết... (Hic! Nếu bảo vệ không đuổi về phòng thì chắc nói đến sáng mai mất...)

Về đến phòng...
Cởi bỏ cái áo trắng ra. Giờ thì mình mới phát hiện, KimKha "đi học" từ sáng đến tối mới về... hi hi hi...
Tắm một cái, thì bắt đầu bị anh em trong phòng hạch tội... Biết trốn cũng không thoát, nên KimKha quyết định đánh phủ đầu... hẹn tụi nó hát karaoke miễn phí (KimKha chấp nhận bóp bụng chứ sao bây giờ...).

Và sau đây là những lời chúc cuối cùng của ngày sinh nhật...

------------

thu ti (5/24/2007 12:49:37 PM): chuc mung sinh nhat vui ve

Chị Bảy nè....!!!
hanhtinhnho_12h (5/24/2007 4:20:37 PM): xin loi em chi truoc da nghe
hanhtinhnho_12h (5/24/2007 4:20:59 PM): chi hua la sinh nhat se.................nhung ma ko gui duoc roi
hanhtinhnho_12h (5/24/2007 4:21:18 PM): gio chi co the la gui tin nhan chuc mung em thoi
hanhtinhnho_12h (5/24/2007 4:21:44 PM): chuc sinh nhat vui hen va nho la them tuoi moi thi lon them len nhen
hanhtinhnho_12h (5/24/2007 4:21:52 PM): nho l tang them vai ki nua do
hanhtinhnho_12h (5/24/2007 4:22:11 PM): ma neui ca the thi tang them vai chuc ki cung duoc
hanhtinhnho_12h (5/24/2007 4:22:20 PM): khi do thi ho la bao tin mung do
hanhtinhnho_12h (5/24/2007 4:22:52 PM): ma ne neu coyeu duong ba lang nhang thi cung nho cham lo cho viec hoc do
hanhtinhnho_12h (5/24/2007 4:26:28 PM): chac co the la lan dau tien sinh nhat cua mot sinh vien thi co khac lam day nhung du gi cung nho den viec hoc hi
hanhtinhnho_12h (5/24/2007 4:26:58 PM): VUI VE HEN


caysuongrong_py (5/24/2007 4:40:32 PM): sao rồi thêm 1 tuổi nữa đã thêm những thàng công gì rồi
caysuongrong_py (5/24/2007 4:40:56 PM): chắc hôm nay nhận được rất nhiều lời chúc rồi chứ gì



----------------

Sinh nhật của KimKha đúng là một ngày đẹp trời nhất trong năm của KimKha... hi hi... Chỉ đơn giản là có những người bạn sẵn sàng chia sẻ...

Wednesday, May 23, 2007

Buổi sáng ngày quan trọng - 24/5

:star: :love: :hat: :wizard: :star:

Sáng nay, không quên thông báo với pé Châu là hôm nay sinh nhật mình, "ơ! Hôm nay sinh nhật ông hả? Chúc sinh nhật vui vẻ nhé! Mà tụi mình cũng hay thiệt, một đứa sinh vào đầu cung Song Tử một đứa cuối cung". Con pé nói thế tức là tháng 6 mình phải chúc mừng sinh nhật nó nữa đây mà... hà hà...
... Pé Tuyên cũng chúc một câu (giọng cô bé này hơi nhỏ)... Dĩ nhiên là không quên cười một cái.
Độc chiêu nhất tính tới thời điểm 10h30 là chiêu của pé Tuyền: Đang ngồi trong lớp tự nhiên đứng dậy (chính xác là đi xem thử lịch học bù chiều nay) đi ngang qua chỗ mình... trong lúc KimKha còn bận quay đằng sau, khi quay lại thì sờ sờ ra đó một tờ giấy... hi hi... lời chúc sinh nhật ạ!

Thôi! Vô Y!M thôi!!! Nôn nóng lắm rùi...

---------

lonely_lonely34 (5/23/2007 11:43:23 PM): chuc Kim kha sn vui ve va nhieu hanh phuc va may man nhieu nua nhe

Bich Ha` (5/24/2007 12:00:31 AM): Happy birthday Kim Kha :hat:
Bich Ha` (5/24/2007 12:00:44 AM): tự hào là ng chúc mừng sinh nhật ông đúng h nhất


duc la (5/24/2007 5:38:55 AM): happy birthday to you. chuc ku Kha hay an chong lon va som co po`

tam bk (5/24/2007 10:16:03 AM): chúc mừng sinh nhật nha

oaihuongpy (24/5/2007 10:20:42 AM): chuc kha co mot sinh nhat vui ve va nhan nhieu qua`
oaihuongpy (24/5/2007 10:21:05 AM): neu nhan duoc nhieu qua nho chia cho tui do


---------

Thôi! Chiều tối nay lên tiếp để nhận lới chúc tiếp...

:star: :love: :hat: :wizard: :star:

Chuẩn bị sinh nhật hi hi hi...

:wizard: :hat: :sing:

Thực hiện chính sách "Nếu không cho bạn bè của mình biết sinh nhật của mình, thì sẽ không có ai chúc mừng hết". Nên ngay từ tối hôm qua, KimKha đã gửi đến tất cả bạn bè có nick trong Friends List của nó....
Với một thông điệp đặc biệt như thế, ngay lập tức, bạn bè nó nhảy vô chat liền (14 người chat cùng lúc lun...) => Kết quả là KimKha chat muốn gãy tay, tốn 5K tiền Internet mà còn bị nói là "chảnh"... he he he... Không sao, dù gì thì sinh nhật KimKha thì KimKha phải hiền để mọi người còn thương chứ...:D

Trong tất cả các lời chúc, lời chúc nào cũng tốt đẹp, trông thật hay... :happy: Bà kon biết không, thằng nhóc KimKha nó vui từ hôm qua đến giờ luôn á! Cười toét cả miệng đây nè... :lol:
Tý nữa đây thôi, KimKha sẽ mở Y!M để nhận những lời chúc đầu tiên qua Y!M thôi... Hồi hộp quá!

Tuesday, May 22, 2007

Còn 2 ngày nữa là đến sinh nhật...

Hôm nay là một ngày đặc biệt. Nó đặc biệt không phải chỉ bởi sự kiện còn 2 ngày nữa là đến sinh nhật KimKha. Nó đặc biệt là vì... một lý do không biết kể cùng ai, hôm nay, nó chỉ biết nói thầm với blog...

Gửi một người đã xa...
Bốn năm rồi bạn nhỉ... Thời gian nhanh thật. Chỉ còn 2 ngày nữa là mình sẽ đón sinh nhật lần thứ 20 của mình rồi... 20 tuổi, con người ta đã lớn...
Bạn biết không, đến bây giờ mình vẫn tiếc rằng mình đã không ở cạnh bạn vào thời khắc quan trọng nhất đó. Mình đã về quê, chỉ để làm một việc: lãnh phần thưởng học sinh giỏi. Để rồi khi mình quay lại, chạy ù đến bệnh viện Chợ Rẫy, hớn hở trên tay với món quà sinh nhật tặng bạn, và... mình đã không tìm thấy bạn... thay vào đó là lời nói của cô y tá, lời nói nhẹ nhàng lắm, hiền dịu lắm, nhưng sao hoá thành con dao, cứa vào lòng mình, mình chợt nhận ra, con dao như được ngâm muối, lòng mình mặn chát, đau quá, rát quá...
Mình đã định sẽ mang đến một món quà cho bạn nhân ngày sinh nhật, để được nhận một cái gì đó tương tự từ bạn, nhân ngày sinh nhật của 2 đứa... hì hì... bây giờ thì chỉ có một mình mình là tổ chức sinh nhật thôi... bạn có buồn không?
Năm nay, khác với thông lệ, mình không ra biển nữa. Mình đang ở ngoài Thủ Đức, không có biển. Bỗng dưng mình ước được ra biển, để tận hưởng mùi của biển, và để nhớ về bạn... Thầm ước linh hồn của bạn sẽ bay bay trong gió, thân xác của bạn sẽ hoà vào biển.

À... Mấy hôm nay mình vui lắm nhá... Vui vì bạn bè mình luôn ở bên cạnh mình và... họ thật dễ thương... Họ luôn dạy cho mình biết cười với cuộc sống. Mình không còn thấy buồn nữa rồi, trái lại lúc nào mình cũng thấy vui... Nhiều khi mình tự hỏi tại sao mình lại buồn nhỉ?? Nỗi buồn chẳng có ý nghĩa gì cả...
Cảm ơn bạn đã đến với mình. Cảm ơn bạn đã cho mình biết trên đời này không có cái gì là đáng sợ, không có cái gì là đáng buồn... chỉ có niềm vui là xứng đáng với mỗi con người...

Cảm ơn bạn! Nhớ bạn nhiều lắm...

Monday, May 21, 2007

Đi Đồng Nai chơi...

He he he. Hôm qua, có 2 thằng nhăng nhố, rủ nhau đi Long Thành... mà không biết đường...
Từ KTX đến Bình Thái, rùi nhảy qua Cát Lái, lên phà rùi đến chùa Long Hương... Trên đường đi, tự nhiên gặp những cảnh vật thân quen quá đỗi... Một con đường trải nhựa nho nhỏ, không vỉa hè mà chỉ có đất đỏ - màu của núi... Hai bên đường, hàng bạch đàn đứng nhìn, thẳng tắp và xanh rười rượi... Nhìn thấy mà lòng cảm thấy nhẹ nhàng đến là lạ. Nhớ nhà quá... Quê mình cũng thế, cũng những con đường đất - nhựa như thế, những con đường thẳng dài giống như một thời tuổi mộng của ta... Những con đường thân thương quá, những con đường đã đi theo tao suốt những năm tháng "mài đũng quần" trên ghế nhà trường, và cả những tháng ngày rong ruổi niềm vui bè bạn, chạy theo gió để bay lên cùng những ước mơ - cánh diều... Tất cả... nhẹ nhàng như một giấc mơ... xoa nhè nhẹ lên trái tim bị thủng nhiều lỗ của mình... vuốt ve quá khứ đầy hoài niệm của một con người ...
Bất chơtj nhìn trời... Trời hôm nay hửng nằng... cái nắng chói chang, chiếu thẳng xuống, xua đi những hạt mưa cuối cùng trên những chiếc lá, phá tan cái lạnh lẽo của cơn mưa vừa qua... Những cánh đồng, phải rồi, có những cánh đồng dọc theo lối đi. Những cánh đồng thật hồn nhiên phải không các bạn? Vô tư đón nhận những ánh nắng đầu tiên, để chuyển mình để thay đổi và mang lại hạnh phúc cho mọi người, sự sống cho muôn vật... Tất cả đang hiện hữu nơi đây. Những cánh đồng xanh mơn mởn, khẽ rung mình, rũ bỏ những hạt sương mong manh đi, và chuẩn bị đón nhận ánh nắng của ngày mới... Ta cảm nhận được hơi thở của từng chiếc lá, mong manh quá, nhẹ nhàng quá... Những tia nắng nhẹ nhàng đậu trên những chiếc lá, và... hôn... nụ hôn đầu đời... nhẹ nhàng và đam mê... hồn nhiên và lặng lẽ... thật ngọt ngào và thật khẽ... như nụ hôn còn thơ ngây của một cậu bé mới lớn, của một cô bé mộng mơ...
Chưa bao giờ ta thấy cánh đồng đẹp đến vậy. Cũng chưa bào giờ ta thấy những cánh sen tinh khiết đến vậy... Một đầm sen, một thế giới của những cánh sen mềm mại và tinh khiết, với những chiếc lá tròn tròn hoàn hảo... Và không hiểu sao, nhìn thấy những cộng cỏ "đáng ghét" trên cánh đồng, tự nhiên thấy chúng... dễ thương... Dễ thương đến mức xinh xắn diệu kỳ... Dù cho bị đời khinh bỉ, loại ra khỏi những cánh đồng, chúng vẫn sống vẫn hiện diện, vẫn cắm rễ vào đất, và khép nép mình đón nhận những bông nắng rơi vãi không cho chúng rơi xuống đất một cách vô nghĩa, và trộn những bông nắng với khí CO2 độc hại, biến thành khí O2, rồi hiến dâng cho đời...

Cuộc sống con người thật hạnh phúc phải không bạn? Nếu bạn trả lời không, thì bạn hãy thử một lần nhìn những cánh bướm sặc sỡ bay bay trên những cánh đồng thử xem... rồi bạn sẽ thấy cuộc sống có nhiều niềm vui...

Còn 3 ngày nữa là đến sinh nhật!

Hôm nay thực hành KTLT. "Anh thầy" Tam đúng thiệt là... Nói có 3 câu mà câu nào cũng... "sốc".
"Hai em này thường ngồi cạnh nhau nhỉ?" (Tui với bà Huyền á!) Chả biết thầy có ý nói gì... Có lẽ thầy nghĩ tui chỉ bài bà Huyền và... chọc đây mà... Chứ lẽ nào thầy lại "biết chuyện khác"... :D
"Em không biết hả? Hỏi bạn Kha với bạn Huyền đó, hai bạn sẽ chỉ cho" (Nói với người ngồi bên cạnh KimKha) Câu này thì chắc nụi là ổng nói cái vụ tui chỉ bài bà Huyền... Ổng thừa biết là bà Huyền hỏi bài tui, ổng không nói toạc ra chuyện đó mà nói khoé vậy... "Anh thầy" này đáo để thật!
"Em là Kha phải không? Khỏi chấm!" Chỉ biết im lặng chứ chả biết nói gì... Thầy đúng thiệt là... người thích chơi khăm
Từ 3 câu => "Anh thầy" Tam không phải là... "tay vừa".

Đi trên xe buýt... Bản chất thằng này vẫn thế, mặc dù người ngồi cạnh nó không phải là bà Quỳnh, nhưng nó vẫn "tám"... Công bằng mà nói, đây là lần đầu tiên nó thấy thú vị với việc "tám" với bà Huyền... He he he... Từ hồi nào tới giờ, cứ nghĩ rằng bà Huyền khô khan tình cảm, nên không bao giờ đề cập trước mặt nó... Hôm nay mới thay đổi cách nhìn, té ra bà Huyền chỉ nói chuyện tình cảm với những người mà bả xem là thân... chà chà... chả trách!
Hôm nay, thi thể dục... Dĩ nhiên chả là hay tý nào đối với thằng Kha...
Đi về... hôm nay hai bà lại đi bộ... Hình như lần đầu tiên thấy 2 bà đi bộ... Kéo vô quán ngồi, bánh xèo ạ. Kêu bánh xèo, kêu bánh tráng, kêu tiếp bánh xèo, lại kêu thêm bánh tráng... Sau đó đi vô "tiếp tục sự nghiệp vinh quang" tại quán A4, mặc cho trời mưa lộp độp, mặc cho nước ướt lưng... 3 tên nham nhở này cũng ráng "tám" đến 6 rưỡi hay 7 giờ mới chịu đứng lên... he he he... tám kinh!

Về phòng. Không có ai trong phòng... Cơ hội cho thằng này... hà hà... mọi người biết làm gì không? Mở nhạc chứ làm gì nữa... Mở hết volume... Thậm chí còn đem một cái loa hướng vô phòng tắm để vừa tắm vừa nhảy... KimKha thích tận hưởng âm nhạc thế mà... Chỉ tội cho tụi phòng bên cạnh. Mà chắc cũng chẳng sao, mình đóng cửa kín mít mà... hà hà... đã thiệt!

Monday, May 14, 2007

"Bay cùng tình yêu"

Hic! Vậy là coi như tiêu điều hốc hác với môn toán 3... Làm "lụi" 6 câu ạ!!!
Chưa bao giờ thấy khủng khiếp như thế này... Đề dài đến nỗi, chỉ dám hỏi mấy đứa bạn rằng: "Mầy đánh lụi mấy câu?"... Hic! Kiểu này...

Ứ buồn... Thằng KimKha mà buồn thì thế giới này hết nụ cười luôn (chảnh!!).
Hôm nay nó có một chuyện vui ạ!!! Nó search trên mạng hoài cũng ra một bài hát cực kỳ pro "Bay cùng tình yêu" của Lương Bằng Quang... Mọi người nghe không?



---------------

Ngày xưa anh vẫn thường mơ về một điều lạ vu vơ,
Giấc mơ có anh và em mình cùng nhau tay trong tay
Và cùng bay nhẹ nhàng.
Lượn trên con gió nhẹ đưa vượt ngàn chập chùng mây cao
Vút bay theo ánh sao trời
Và vầng trăng kia lung linh nói cùng theo.

Anh luôn nhìn em, nhìn ngắm mắt em, +
Em xinh giữa những vì sao
Và anh khẽ nói 1 lời nói dành chỉ riêng em.

Ngọt ngào trong đêm dưới ánh trăng,
Hôn nhẹ lên tóc em,
Để nụ hôn kia sẽ nói thay con tim anh rung động.
Thầm mong bay cùng em suốt đêm dài,
Thầm mong đừng vội đi giấc mơ diệu kì
Để phiêu du mãi theo mây trời.

Vắng anh là mơ,
Nhưng môi hôn kia trao em nồng nàn,
Dẫu không là mơ,
Nhưng nơi con tim anh luôn thật lòng yêu em.


------------

Monday, March 19, 2007

Chiều mưa...

Mưa Sài Gòn, đến thật bất ngờ... Đang nắng gay gắt, những tia nắng chiếu thẳng xuống cái mũ như muốn đâm thủng qua, đập vào cái đầu... thì bỗng dưng, hổng nói tiếng nào mưa cái rào xuống. Mưa đùng đùng cứ như là cô gánh nước lỡ trược chân. Để rồi sau đó lại hết, chắc tại cô gánh nước đó thấy ngại quá nên không gánh nước nữa... Trời hơi lạnh, không lạnh lắm đâu so với cơn mưa đất phú, nhưng cũng xua đi cái gắt gỏng, vô tình của mặt trời, xua đi cái nóng đất Sài thành. Hơi đất xông lên túi bụi...
Đi dạo trong gió, trong hơi lạnh nhè nhẹ, giữa những hạt nước bay bay... Tự nhiên thấy xao xuyến... Bao nhiêu kỉ niệm ấp về... Bởi KimKha là người tình cảm (hé hé), mà ngừ tình cảm thì có nhiều kỉ niệm vui buồn gắn với mưa, với cơn gió lạnh... Mà khỉ thật! Kỷ niệm vui thì nó ứ thèm trở lại, toàn là một mớ kỷ niệm buồn... Thê thảm quá!
Ê! Trời mưa nữa kìa... Nhìn ra ngoài thấy có nhiều ngươì đang chạy tìm chỗ trú... Cả những người vội vàng chạy đi, tay cầm theo dù mà không biết che bên nào cho khỏi ướt... Có cả một cặp đang đi trong mưa đang giành nhau một cái dù (sợ ướt)... Thậm chí có cả người con trai chịu ướt để che cho cô bạn mình khỏi ướt... Ôi! Hay thật! Những cơn mưa có một sức mạnh cho tình cảm thật nhỉ...
Cơn mưa đổ xuống, vô tình và trắng xóa. Để cho những rặng cây đứng thẫn thờ... Khuất sau màu trắng xóa của mưa... Hổng biết có phải sợ mưa không mà cây lặng thinh thế! Hê! Không phải đâu nhé! Cây cũng động đậy kìa, khi có một cơn gió vô tình thoảng qua... Mà sao cây lại lặng lẽ thế? Đứng lặng yên hổng nói tiếng nào...

Ngồi trong tiệm net, mấy cái máy quạt vẫn quay, lạnh càng lạnh... Cái lạnh nhè nhẹ khiến cho lòng ta thanh thản ghê. Bây giờ KimKha đang ngồi đây viết những dòng cảm xúc bất chợt này, mà thấy vui quá... Vui và thanh thản... Thử hỏi tại sao ta phải yêu trong khi KimKha hiện tại đâu có yêu mà lòng vẫn hạnh phúc? (Nói có vẻ biện minh cho việc KimKha hỏng có bồ quá!)
@TT: Giờ ĐL có mưa không? Vài hôm nữa TT xuống dưới này rùi lại được ngắm mưa Sài Gòn nhé! Năm ngoái, cũng ở thời điểm này, TT gửi cho TT một lá thư viết tay, rồi sau đó TT đã hồi âm lại cho TT trong một ngày mưa... Hơ! TT biết không... TT đang nhớ TT lắm lắm... Xuống Sài Gòn nhanh nhanh nhé! Để tụi mình đi ngắm mưa Sài thành...

Saturday, March 17, 2007

Cảm ơn BTC BKIT Open Quiz

BKIT Open Quiz là một cuộc thi đố vui của khoa CNTT, trong tuần lế Công nghệ Thông tin... Đây là cuộc thi lớn dành cho sinh viên khoa...
Và thật tuyệt, khi lớp của KimKha - MT06LT02 - đã lọt vào bán kết với chiếc vé hạng nhất... Mặc dù không thể đi xa hơn, nhưng đó là một tập thể vững mạnh và thật tuyệt vời... Vài dòng cảm nhận nhé!!

Cuộc chiến có lẽ thuộc loại khó khăn và gay cấn nhất phải là trận bán kết 3 - lớp của K2006 dưới LT. Tuy là lớp mới, nhưng thật sự làm bà con khán giả phục sát đất khi liên tiếp bám sát điểm với các anh chị lớp trên... Tiếng cổ vũ thiết tưởng có thể làm tung phòng Chuyên đề, những giây phút lặng thinh nghẹt thở, những tiếng vỗ tay reo hò có thể vang xa hàng cây số... và những nụ cười... Tất cả đã tạo nên một trận đấu tuyệt không thể tưởng...
K2006, đứng bên cạnh K2005 và K2004, không hề run sợ. Thật sự nghẹt thở, khi vòng cuối - Best Update - đồng loạt 3 đội đều chọn điểm cược 50, kết quả vẫn là bằng nhau: 140 rồi 190... Tinh thấn của các sĩ tử căng thẳng hết mức, vì một câu hỏi + một quyết định + một câu trả lời = chiếc vé vào chung kết... Nghe câu hỏi = căng thẳng suy nghĩ, kết thúc câu hỏi = một câu trả lời quyết đoán, trả lời xong = nín thở...

Fair play đến phút cuối... Cuộc chiến kết thúc với phần ưu tiên cho K2004, và để mừng cho sự kiện này cả ba đội đến bắt tay chúc mừng nhau và đặt niềm tin vào K2004...
Hãy xem chúng ta đã đạt được những gì. Thắng không kiêu, thua không nản... Tất cả thể hiện qua những cái bắt tay, những nụ cười, những lời chúc, những lời trò chuyện... và có cả những cái ôm nhau...

BKIT Open Quiz đã thành công tốt đẹp đúng không các bạn!

Thursday, March 1, 2007

Đầu tháng 3

Coi bộ tháng này KimKha lên mạng dài dài đây!
Tự nhiên lại có hứng lên mấy cái diễn đàn để spam... he he he... mà KimKha thì trước khi đi làm blog thì được mệnh danh là "trùm spam chất lượng" đó nhé! Cứ nghĩ đến việc vô mấy cái diễn đàn làm bùm xèng lên. Gậy chiến tranh tới tấp rồi sau đó đứng ở giữa làm người hoà giải => KimKha luôn luôn là anh hùng mà (he he he, nham nhở quá!). Bây giờ, KimKha mà quay lại với mấy cái diễn đàn thì chắc các diễn đàn lại bị nổ tung lên cho mà coi...

Bắt đầu học kỳ 2 rùi mà KimKha vẫn thấy thích đi chơi quá. Chắc phải chỉnh đốn lại thôi... Học kỳ một mới có điểm thi một môn, hic, 5 điểm, hix xém rớt... bùn (nhưng vẫn cười nè...). Còn mấy môn nữa thì hơi run... hic...
Hôm trước học Kỹ thuật lập trình. Úi má ơi! Ông thầy chiếu slide lên bảng, đó ai mà tìm ra một từ tiếng Việt nào... hic... Đã vậy thầy còn hỏi một câu: "Ủa? Chớ bộ học kỳ một các em học môn Nhập môn điện toán bằng tiếng Việt hả?" Sốc vì câu này... Thầy bảo, CNTT thì phải học sách tiếng Anh, làm quen với môi trường tiếng Anh, bởi vậy nên thầy dạy bằng tiếng Anh là đúng rùi... bùn tiếp, vì trình độ tiếng Anh của mình thuộc loại nhất nhì từ trên xuống. Giáo trình thầy đưa ra, thầy nói nếu em nào rảnh thì tìm cuốn Programming dày khoảng ngàn mấy trang mà đọc (đọc đời xong xong đây!), còn nếu không rảnh thì có thể đọc cuốn tóm tắc của thầy. Mà cái cuốn đó nhìn vô hiểu gì chết liền đó!
Hok biết rùi mọi chuyện sẽ đi vào đâu...

Sắp tới ngày 8-3, chắc tới ngày đó không đi học luôn mất. Lên lớp thì mấy đứa lại đòi quà... khiếp! Còn nữa, ngày 19-3 là sinh nhật chị Tâm và tỷ tỷ bian... hic! Tỷ tỷ thì quên mất địa chỉ rùi nên chắc hok có tặng thiệp mừng được. Còn Chị Tâm thì... hic... lại khổ vì cái vụ bị Chị Tâm kéo tai lôi đi xềnh xệch vì không mua quà... hok biết tính sao khi tiền trong túi cứ vơi dần theo số lần lên mạng...

Tháng 3... Khung trời vẫn tươi đẹp như muôn ngày muôn tháng...

Friday, February 23, 2007

Hết tết rùi...

Hôm nay là mùng bảy. "Mùng bảy gãy niêu" (Niêu nhà mình chắc gãy từ mùng ba còn gì:(), vậy là hết tết rùi, chuẩn bị vào SG chiến đấu tiếp...
Hôm qua, đi chơi với thằng Quốc, xuống chỗ mấy đứa bạn... Hổng biết nghĩ sao mà tui với thằng đó đi xe đạp, cuốc xuống tận 5Km... trên con đường đầy kỉ niệm...
Một thời đã lang thang trên đoạn đường thân quen, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, thả hồn theo mây gió, theo những ước mơ... Mơ màng đến tương lai, chân thật vô cùng đến hão mộng... Những câu chuyện một thời liên tiếp chạy về, khiến 2 đứa vui lắm, cười đến chảy nước mắt. Quá khứ đúng là một thời hào hùng tươi đẹp, mỗi khi ta nhớ về thì ta lại ao ước một lần trở lại - ta vốn ích kỷ mà...

Đến nhà mấy đứa bạn... Thằng Kiểu đúng là tài, sau khi đi lên Tây Nguyên học được 1 năm rưỡi mà nó khác hẳn: Đánh bi-a giỏi, mà đàn ghita cũng giỏi, lại còn nhận học bổng nữa... Ngồi túm tụm hát bài "Cây đàn Cha-py", rồi buồn buồn theo bài "Tuổi hồng thơ ngây"...
Thằng Quốc hổng biết vô SG làm gì mà vô sớm thế, mới mùng sáu đã vô. Thế là buổi chiều đó chia tay sớm...

Hôm nay thì buồn hơn... Chỉ biết nằm nhà, dĩ nhiên là với cuốn Lập trình C - món yêu thích của mình... Lên mạng được một tý thì cúp điện T.T... Chiều lại lên mạng tiếp, đọc được trong blog của Nguyệt Quế dòng chữ chào mừng sự kiện đặc biệt: Kết nghĩa huynh muội... Vậy là mình được làm đại ca rùi (từ trước tới giờ toàn làm tiểu đệ không hà...), phải người lớn tý, 20 tuổi còn gì....

Sunday, February 18, 2007

Mùng hai họp lớp...

Cái lớp 12H đúng là lớp Heo, lại trúng năm con heo nữa nên khỏi nói là tụi nó quạy như thế nào...

Hẹn trước là tại cổng trường vào lúc 7h00. Kết quả thực hiện rất tốt chuyện địa điểm, chểnh mảng việc thời gian... Thời gian của lớp H được định nghĩa là một sợi dây thun dài 2m, khi kéo ra có thể dài 20m. Bởi vậy nên đến 8h30 mới đến đầy đủ các mặt anh tài... Bàn qua bàn lại ì xèo, kết quả tận 9h00 mới khởi hành á! Thiệt pótay "lớp H chúng tôi"...
Nói tới câu "Lớp H chúng tôi" mới nhớ mấy câu slogan:
Nữ lớp H: Hiền Hậu
Nam lớp H: Hào Hoa
Tập thể lớp: HHợp
Làm công tác: Hăng Hái
Học sinh H: Ham Học
Và lại còn: Hay Hát

Nghĩ lại một thời hào hùng của lớp H... Có slogan nè, có logo nè, có bài hát truyền thống nè, có bài vè lớp nè, có báo tường nè, có Sổ Lưu niệm nè, có Album nè, có nhật ký nè,... vân vân và vân vân... Nhiều không thể kể nổi... Cái lớp H 41 cái đầu, 42 ý tưởng là thế, mà ý tưởng nào cũng làm cả (mặc dù thành công được một nửa thôi...)
Lớp H là một lớp cực kỳ năng nổ ở trường, đứng sánh cùng mấy lớp chọn của trường, và ngày tổng kết cuối năm thì... không có lần khen thưởng nào là không có lớp H, mà nói thật, kể cả những lần bị khiển trách, kỷ luật cũng có mặt luôn... Tới 41 khuôn mặt, 41 tính cách khác nhau, ngồi bên nhau, chung tay xây dựng lớp H thành một lớp hùng mạnh, chính vì những ý tưởng "điên rồ" của tụi nó nên lớp H có một thời hào hùng khó có lớp nào sánh bằng... mặc dù có nhiều ý tưởng bị trường phản đối... he he he
Bây giờ, những khuôn mặt thân quen ấy đang tề tựu nơi đây, ngồi bên nhau, không phải để nhắc lại một thời hào hùng đó đâu nhá, mà để viết tiếp những trang hào hùng... Sử ký lớp H đang một ngày một dài ra...

Đi ăn lẩu ạ! Tất cả là 30 mống, chia làm 4 mâm. Mà nói chia là chia vậy chứ gần một nửa các bạn là "ăn đứng", hổng phải là không có chỗ ngồi mà là đứng để đi tới mâm khác "ăn ké" => Chiến tranh nổ ra ngay, cuộc chiến giữa người đi săn tìm món lạ và người bảo vệ lánh thổ bắt đầu, chiến thắng thuộc về kẻ đi săn... he he:yes: Nhưng khi kẻ thắng về chỗ của mình thì nồi lẩu đã hết... Lý do: Khi kẻ đi săn đam mê chiến thắng thì những kẻ "bại trận" chuyền nhau các món ăn trong nối lẩu mà "sực" :lol:
Kế tiếp là màn Karaoke... Đây là món sở trường của KimKha... Mới vô chơi liền bài Happy New Year, kích động phong trào hát của lớp H, trong khi tụi nó đang chọn bài... Sau đó là liên khúc từ tình cảm đến nhạc bốc... hà hà... Thằng KimKha của bà con chỉ hát mấy bài bốc bốc tý thôi, vừa hát vừa nhảy đùng đùng, tới mấy bài tình cảm thì để cho mấy đứa bạn hát, mình lên nhảy đầm... he he...
Sau đó, lại đi ăn tiếp... Lớp H mà, lớp heo mà. Ra đầm Cù Mông ăn ốc ạ, ngồi trong nhà sàn, gió thổi lồng lộng, mát rượi. Mà nói thiệt, bọn này ăn nhanh khiếp, mới dọn ra là hết sạch, chỉ còn để lại rau răm. Chà... thế là lại khuyến khích "ăn thi" rau răm. He he he... đúng là đủ trò...
Lớp H là thế! Nhí nhảnh là thế! Ăn nhiều là thế, mà cũng bởi vì ăn nhiều nên ngay sau đó là tiếp tục đi ăn bánh canh... :D Gọi là ăn chiều đó! Hết cả một "lữ đoàn" ăn uống nên ngồi trong quán đâu có được, đành ngồi ngoài trời. Dàn quân ra, bỏ bánh tráng xuống, ngó qua ngó lại hết bánh tráng, thằng KimKha tức lắm! Người ta đem thêm bánh tráng ra, thằng KimKha chụp liền 2 cái ăn một mình, và lập tức bị tụi bạn "xử" liền... Úi má ơi! Tụi nó chơi hội đồng, đánh xong còn hỏi cái câu gây tự ái: "Mấy cái bánh tráng có bị sao không mầy?"... Pótay.com. Bạn bè cái kiểu đó đó, đánh người ta xịt khói còn hổng quan tâm mà quan tâm đến cái bánh tráng... Bùn...
Sau đó là... về. Tối rồi mà còn ở đó thì mấy đứa con gái bị ba má mắng thì tội nghiệp hén!

Trang hùng sử lớp H đến đây xin tạm dừng...

Friday, February 16, 2007

Mồng một tết

Tối hôm qua giao thừa...
Chạy qua nhà thờ, ì cổ làm những côn việc chuẩn bị cuối cùng cho mấy ngày lễ tết. Hic! Mấy người kia về trước hết rùi, chỉ còn tui với Cha (Linh mục) è cổ làm phần còn lại... Hic... Mấy cài bóng điện bị điên. Tức mình, thay mới toàn bộ, kết quả vẫn... không thèm sáng, cứ như trêu ngươi mình...
Sau đó về nhà... ăn tối lúc 9h00. Ắn tối xong ại bị má kéo lên cắm hoa... Bà má lại vẫn chơi chiêu cũ là khen mình cắm hoa đẹp để ép mình đi cắm hoa... năm nào cũng thế! Sau đó, tui ngồi một mình đón giao thừa với cái ti-vi...
Mấy đứa bạn trong xóm rủ đi nhậu từ hồi chiều, nhưng kẹt một nỗi mình không biết uống bia, rượu và còn phải làm nhiều việc nên thôi. Bây giờ thì tụi nó đang đốt pháo sáng đùng đùng, còn mình thì ngòi nhìn cái ti-vi chiếu pháo hoa. Pháo hoa năm nay xấu tệ!
Vậy là xong giao thừa... chán!

Sáng dậy 5 giờ rưỡi...
Đi nhà thờ ạ! Đi nhà thờ đầu năm gọi là hái lộc năm mới, rút một câu chúc đem về treo trong nhà chơi...
Xong lại đi tảo mộ... hà hà... cái này mới gọi là thú vị nè. Mộ của ông bà nội và cố nằm ở một chỗ cách nhà không xa lắm. Vì thế nên cả mấy nhà cùng đi... Ai cũng thích diện bộ đẹp nhất để... không phải là thăm ông bà mà là đem đi khoe... Mình thì chỉ thích mặc cái áo truyền thống khoa CNTT - ĐHBK, hè hè, để làm dóc đó mà... Còn ông anh mình thì mang luôn cả một đôi giày mới tinh, loại đôi giày dành cho những người đã đi làm đó! Mấy người kia cũng không kém đâu nhá! Mặc đủ loại áo màu mè hoa lá luôn...
Đi tới đâu là chào tới đó, vì xung quanh là nhà bà con lối xóm cả, nên gặp nhau phải cúi đầu chào, rồi thì chúc tết, rồi đi tiếp... Đó là lý do tại sao phải ăn mặc đẹp để đi tảo mộ đó. Đầu năm đâu ai thích nhìn mình trong trang phục cổ hủ đâu...:D

Kính thưa bà con.
Nãy giờ thằng KimKha chỉ có mô tả về một ngày đầu tiên của năm mới... Mà nó vẫn chưa nói về sự kiện đặc biệt hơn: Năm nay nó bước sang tuổi 20.
Bây giờ nó đã là người lớn. Nói là người lớn, nhưng thật ra nó vẫn nhí nhảnh như hôm nào...
Sáng nay, sau khi tan lễ nhà thờ, nó lon ton với mấy đứa nhỏ trong Giáo họ nói chuyện năm mới. Chạy chân sáo đi đóng cổng nhà thờ khi mọi người đã về hết... Vẫn thích cái trò đi "xin" tiền lì xì (cho vui thôi chứ biết chắc là hổng có ai cho)... Túm lại, mặc dù cuốn "KimKha sử ký" đã bước sang chương 20, nhưng giấy vẫn còn màu xanh lá nhí nhảnh như từ trước đến giờ...
KimKha bắt đầu viết blog từ cuối tháng 12 đó. Nhưng bài viết tâm đắc đầu tiên của nó là bài viết về năm mới... Nếu tính như vậy thì lần đâu tiên viết blog là lúc 20 tuổi... Vậy từ hôm nay, KimKha xin mạo muội ghi chữ "Blog tuổi hai mươi", mong bà con ủng hộ!

Sáng mùng một thế là hết! Chiều mùng một, theo dự tính, KimKha sẽ lên mạng viết blog và đi dạo ngắm cảnh đầu năm... Mai nay đi chơi với bạn. Hôm nay mùng một nên cũng ngại tới nhà bạn bè... Vậy nên hơi chán... Chỉ có lên viết blog mới thấy vui, và đó chính là lý do khiến thằng KimKha này sống chết cùng blog của nó và của bạn nó.

"Thíx" một nguời là như thế nào?

Có phải khi 'thix' một người bạn sẽ ...
- Hý hoáy tên của người đó lên bất cứ chiếc bàn nào trong lớp xui xẻo bị bạn 'túm' phải.
- Lúc nào trong đầu bạn cũng "lũ lụt" hình ảnh của nguời ấy. Để khi có một tẹo nào liên quan hay giống giống là ngay lập tức "Ah, cái này người ấy cũng có!"
- Nghĩ về người đó cuối cùng trước khi ngủ và nhớ đến nguời đó đầu tiên khi thức dậy.
- "Thix" một người là khi người đó có những điểm mình không thể "mê" được nhưng vẫn tìm được lý do chính đáng để thông cảm.
- "Thix" một nguời là "mong đợi ngậm ngùi" tiếng chuông điện thoại của người ta, rồi đôi khi nhấc điện thoại lên lại không biết phải nói gì. Tay mỏi ơi là mỏi vẫn không muốn bỏ điện thoại xuống.
- "Thix" một người là khi đã chuẩn bị rất kỹ những gì phải nói nhưng, đến lúc gặp người ta thì chữ nghĩa 'đi đâu mất tiêu'. Và sau khi về nhà, mặt dù rất muốn vẫn không tài nào nhớ được mình và ngời ta đã nói những gì.
- "Thix" một người là sẵn sàng đi cùng người đó đến những nơi mà người ấy thích mà mình lại cực kỳ ghét.
- "Thix" một người là khi người ta quan tâm đến những chuyện khác và "lỡ" quên mất sự hiện diện của mình thì... mình vẫn có thể bỏ qua.
- "Thix" một người là đi bên cạnh người đó, im lặng, nhìn nhau không nói bất cứ điều gì mà vẫn như đã nói hết những điều cần phải nói...
- "Thix" một người là sẵn sàng đợi người đó dù không biết đợi vì lý do gì. Dù không hề muốn đợi nhưng vẫn không thể 'dời gót' đi đâu.
Thế còn bạn, "thíx" một nguời là như thế nào?

Thời khắc cuối năm...

Giờ này khi KimKha đang viết những dòng này thì đồng hồ chỉ điểm 14h00. Vậy là chúng ta còn cách năm mới đúng 10 tiếng... Thời gian của năm 2006 đã sắp hết. Bây giờ là thời điểm tổng kết năm vừa qua...

Năm nay, KimKha không có "thu nhập" gì trong chuyện tình yêu... Đó là kết luận đầu tiên. Đến bây giờ nó vẫn chưa biết "rung động" là gì. Hic! Mặc dù hơi buồn vì những "thua kém" so với bạn bè cùng trang lứa, nhưng nó hy vọng trong năm nay, năm 2007, sẽ có một lần trái tim KimKha bị "lỗi nhịp"...
Xét về tình bạn, năm nay là một năm "bội thu". Chắc tại vì cái tính lanh chanh, hơi nhí nhảnh, và nói "siêu" nhiều như nó làm cho nó có một số lượng bạn đáng kể... Bạn trên lớp, thân cùng nhiều. Quen trên mạng còn nhiều hơn, nhất là quen trên Forum SinhVienPhuYen.Org và trên Blog... Mà KimKha biết chắc là sẽ có 2 người đọc những dòng này (chắc chắn sẽ đọc) đó là bà Vỹ Ái và bà Nguyệt Quế... he he he :D ... Ngoài ra nó cũng củng cố tình bạn với nhiều người đặc biệt là bà Hiền (bà TT của nó), hì hì..., sau khi gặp nhau lần đầu thì nó và bạn nó trở thành một cặp bạn rất thân... Hôm qua, mới gặp một người cũng thuộc loại "tám", cũng là dân Sông Cầu, cũng là người theo đạo Công giáo... hà hà.... và có triển vọng là một người bạn rất thân. Còn nữa không nhỉ? À, còn nhiều nhưng viết nhiều cho lắm cũng chẳng có ai đọc hết nên... tạm ngưng bút.
Đứng trên phương diện học tập thì hơi bị tệ... Học ít mà lên mạng nhiều mừ. Đó cũng là cảnh báo cho các bạn đó... Lo mà học đi.
Hà hà... còn về mấy chuyện linh tinh khác thì... Mới thiết kế xong trang web cho KTX ĐHQG TpHCM. Vẫn tiếp tục học lập trình C, Java, .NET và về lập trình mạng.

Còn mấy thứ vớ vẩn khác nữa như hổng muốn tổng kết.
Bây giờ đến thủ tục thứ 2: Ước trong năm mới (mặc dù bây giờ chưa đến lúc)

Con ước con được sức khoẻ tốt (hiện tại con ốm yếu quá!)
Con ước con học khá hơn để có dịp "nhìn ngang" với bạn bè.
Con ước con thông minh hơn một tý để hoàn thành các dự án mà con đã đặt ra.
Con ước mọi người thân, bạn bè của con đều thành công, hoặc ít ra đều có cơ hội để thành công.
Con ước con sẽ có nhiều bạn hơn, chia sẻ buồn vui nhiều hơn.
Con ước con sẽ thông thái hơn để dễ dàng thông hiểu các vấn đề tâm sinh lý nhằm để tư vấn cho bạn bè của con, và đem lại niềm vui cho bạn bè.
Con ước nhiêu đó chắc thần thánh sẽ phù hộ con nhỉ! Và nếu có thể, xin Người cho con luôn điều ước cuối cùng: Sẽ có một người "thik" con.
Amen

Wednesday, February 14, 2007

Valentine ý nghĩa

Hôm nay đọc blog của bà Vỹ Ái, có đọc một câu thế này: “14-2, không phải mình không có người ấy nên tìm kiếm trong vô vọng, mình chỉ đang dự tính một ngày Lễ Valentine có ý nghĩa nhất từ trước đến nay. Lẽ nào cứ phải là một buổi tối lãng mạn bên người yêu? Không, đó có thể là một valentine của tình bạn - những người bạn cũng lonely, nhưng hạnh phúc vì có nhau, một valentine ấm áp và bình yên với những người thân thương nhất. Vậy đấy, hi vọng rằng mỗi người có thể tự chọn một buổi lễ tình nhân đáng nhớ nhất cho riêng mình ^^”
Hì hì... Đúng thế! Tại sao ta phải áp đặt rằng Valentine phải là bên một người mà ta yêu quý... Và bầy giờ, khi KimKha đang viết những dòng này nó đang cười toe ạ! Hôm nay Hội cô đơn online nhiều đến độ... chat mỏi tay... Hì hì... mà ai cũng vui tính hết á, vui bà cố luôn...

Năm nay, Valentine vui nhất từ trước tới giờ... Đơn giản vì tui chat với một người: bà Vỹ Ái. Hì hì... Vậy là mình có một ngày Valentine ý nghĩa theo cách hiểu của tình bạn...

Giá như........

Hôm nay là Valentine. Hôm nay KimKha lên mạng chắc là bà con biết nó sao rùi… Hic! Vẫn đang “đơn lẻ mình anh” ạ! Vậy kính báo cho bà con trên mạng (đặc biệt là chị em phái nữ…) ai có lòng tốt, hãy giới thiệu cho KimKha một “em” đi... KimKha xin cảm ơn và.. “hậu tạ” (lưu ý: “hậu tạ” được viết trong ngoặc kép)

Hôm nay là Valentine, nhưng KimKha vẫn đi chơi một mình... Lang thang trên những con đường thân quen, đã lâu rồi mới quay lại kỷ niệm một thời...
Chiều, gặp lại những khung cảnh thân thương, một thời đi cùng ta, bây giờ đã trở thành quá khứ, bỗng thấy xôn xao, thoáng buồn... cái buồn chợt đến, thoáng qua như ký ức tuổi thơ. Thân quen quá những cánh đồng, một thời rong rủi chạy đi tìm dế, và tiếng cười trong các cuộc thi đấu dế. Ta yêu lắm hình ảnh giữa trưa chạy theo những cánh diều, thả lên trời những ước mơ xa xôi, bay cùng gió. Và đâu đó thôi, những cô cậu học trò áo trắng ướt đẫm mồ hôi, chạy xe đạp theo những cuộc vui tràng đầy tiếng cười hạnh phúc, vô tư...
Ông mặt trời vẫn thế, vẫn nhìn xuống trần gian với ánh mắt như thế... Những đám mây vẫn thế, vô tư và hồn nhiên, lặng lẽ trôi đi theo thời gian... Những rặng cây vẫn thế, xanh mướt một màu, tiếp tục cống hiến cho đời những tinh hoa cuộc đời mình... Thời gian là một cái gì đó có thể cuốn phăng mọi thứ, biến hiện tại thành quá khứ, nhưng dường như có một vài thứ không bao giờ thay đổi khi thời gian cố gắng xua nó đi... Thời gian tàn nhẫn quá ư? Không lòng người còn tàn nhẫn hơn... Nhưng thôi, ta không có một tâm hồn tàn nhẫn đâu, ta đang ở đây, hoà vào thiên nhiên, hoà vào kỷ niệm... và ta biết rằng thời gian sẽ vĩnh viễn không thể xoá nó được... Kỷ niệm là vĩnh hằng...

Một lần trở lại ký ức xưa... Tự nhiên thấy sống lại một đứa trẻ trong lòng ta... Mặc dù ta biết không bao giờ được nói “Giá như...”, nhưng ta vẫn muốn một lần nói hai chữ: Giá như ta không lớn, Giá như....

Tuesday, February 13, 2007

những ngày ở nhà...

Hôm nay, mình kết thúc làm việc dọn dẹp nhà trước khi ăn tết...
Mấy con nhện sao làm việc tích cực quá đi!Báo hại mình cũng phải tích cực theo... Dù sao cũng cảm thấy khoai khoái... Vừa làm vừa nghe nhạc,toàn những bản nhạc tiếng Anh bất hủ không nhá, mà lại là list nhạc sưu tầm yêu thích của tui nữa. hà hà...
Rồi cả các vườn nữa... Thật ra thì chẳng có gì để mà dọn, chẳng qua là cầm cái rựa ra sau mà chặt hết mấy cái cành cây cũ chưa kịp rụng thôi... Xong rùi dồn lại đem đốt.

Tự nhiên ngồi nghĩ lan man... Nghĩ về mấy người bạn...
Chị Bảy thì mập lên thấy rõ, lại còn bị cận nữa chứ... Mà thiệt tình bị cận mà không chịu đeo kính, hơn một độ rùi còn gì... Muốn bị nặng hơn không hà.
Còn Chị Tâm thì hồi trước bị 0,75 độ thì không chịu đeo, bây giờ cận 2 độ rùi mà cũng không chịu đeo thường xuyên, chắc muốn cận nặng hơn nữa đây.. hừ hừ...Kiểu này mình chuyển qua làm anh "hai bà chị" mất thôi!
Bà Hiền thì chẳng thấy nhắn tin hay gửi mail gì ráo! Hôm nay gửi được môt cái mail ghi được mấy chữ... đọc chả đã tý nào...
Còn mấy đứa bạn học nữa... trời ạ! Về tới đây là câm nín luôn, đến bây giờ vẫn không có tin tức gì...

Hôm trước lên mạng gặp một người đang thất tình... Gặp trên blog Opera, tên là Nguyệt Quế thì phải... :think: Chà... Cuộc sống sao lắm người buồn, mỗi người mỗi cảnh.
Nghĩ lại mình... Mình có buồn không nhỉ? Không biết nữa... Cái giác quan cảm nhận sự buồn của mình tê liệt rồi thì phải. Không biết. Chỉ biết rằng, là người là phải mang lại niềm vui cho người khác...

Saturday, February 10, 2007

Nhớ...

Về nhà rồi... Tự nhiên thấy nhớ. Nhớ một người... hì hì.... Không hiểu sao mình lại nhớ đến nó nữa, dẫu lúc nào cũng coi nó là bạn.
Mọi chuyện đến thật tự nhiên... Đầu năm, ta gặp nhỏ... Bình thường lắm. Chỉ là làm quen thôi. Rồi ta với nhỏ được bố trí học chung lớp... Ta với nhỏ nói chuyện không nhiều, nhưng đủ để làm cho cả hai cùng vui...
Vô tình lắm khi ta đang ngồi đây, vu vơ nghĩ rằng giờ đây nhỏ làm gì... Nhớ... Ước gì bây giờ nhỏ ở đây, ngồi bên cạnh mình, và mình sẽ được nhìn nhỏ nhiều hơn...

Ta không hiểu nổi ta nữa... Từ trước tới giờ, ta chỉ thích nói chuyện với những người con gái cho vui thôi. Có nhiều người ta thấy hơi thích thích, vì một lẽ nào đó như cách ăn nói, tính hài hước, hay đơn giản chỉ là vì cô nàng hay mắc cỡ...
Còn với nhỏ, ta không biết ta thích nói gì với nhỏ, ta thích ở nhỏ cái gì... Mọi chuyện đến tự nhiên như một giấc mơ. Mà giấc mơ thì làm gì có thật! Bạn bè bảo rằng ta đang yêu... ôi! vớ vẩn quá! Ta hồn nhiên, vui vẻ thế này mà bảo là tao đang yêu... Nhưng, tự trong sâu thẳm tâm hồn ta có một tiếng vọng, những tình cảm, những diễn biến tình cảm này của ta nghĩa là gì...

Hình như, ta đã lớn... Nhưng sao ta vẫn cảm nhận tình cảm của ta chưa đủ lớn.. ÍT ra là hiện giờ ta không lý giải được nhỏ đang là ai trong tim của ta...
Ta không hiểu nổi ta nữa... Từ trước tới giờ, ta chỉ thích nói chuyện với những người con gái cho vui thôi

Về nhà.

Đi trên xe, ban đêm, nhìn vào xa xôi trong đêm tối... Trống rỗng... Chỉ có một mình mặt trăng là đi cùng với ta, à, còn cải những ngôi sao nữa... Sao bây giờ ta lại nôn nao lắm thế, ngồi trên xe, mình bắt đầu tính thử xem nếu về quê thì việc gì mình làm đầu tiền. Uhmmm trước tiên sẽ là đến nhà các thầy cô, sau đó là các bạn thân của mình... dĩ nhiên là Chị Bảy và Chị Tâm trước nhất rùi... :D

Ngồi ở nhà, nhìn mọi người đi lại... Ngồi ở trường, nhìn những chiếc là vàng buông xuôi theo chiều gió, la đà rơi xuống... Lại thấy xôn xao ở một chốn nào đó tậm trong sâu thẳm tâm hồn. Mình yêu quê...
Những cơn gió thổi đều đều, những tàu dừa lại rung rung lên, những cánh đồng mênh mông trải dài theo năm tháng... Nhớ quá những cánh diều giấy bay bay theo gió, theo ước mơ. Nhớ quá cái nắng chói chang, mà trên con đường đất, có một đám người lang thang trên những chiếc xe đạp. Nhớ lắm những cánh đồng khô, cho bò thong dong ăn cỏ, cho bọn trẻ nô đùa... Tất cả đã là dĩ vãng, nhưng ta biết nó vẫn còn tồn tại trong những ký niệm thời ấu thơ của ta... Sẽ không bao giờ phai... không bao giờ phai...

Thursday, February 8, 2007

Opera for Vietnamese

Mời mọi người đến viếng thăm diễn đàn Opera cho người Việt Nam

http://my.opera.com/vietopera/

Đây là diễn đàn để các bạn thảo luận, trao đổi về Opera - Trình duyệt nhanh nhất thế giới hiện nay... Cũng như các bạn có thể chia sẻ về tất tần tận mọi thứ xung quanh các chức năng của Opera Community, kể cả việc lập Blog, lập Group...

Hiện tại Group đang chạy thử nghiệm. Trong thời gian sắp tới chúng tôi sẽ liên lạc với những Group nước ngoài cũng như từ công ty Opera trước khi cho diễn đàn hoạt động chính thức. Hiện tại, tôi đang việt hoá chương trình Opera để đưa vào hoạt động bộ trình duyệt Opera dành cho người Việt.

Rất mong được các bạn đóng góp nhiệt tình...

Tuesday, February 6, 2007

Hôm nay gặp chuyện bất ngờ

Hôm nay lang thang trên mạng, bỗng nhiên gặp một blog với một cái hình thân quen... nhảy vô liền...
Chà cái bà đó,viết trên 360 chỉ viết có một bài, comment vô blog của mình cũng chỉ có một bài, mà bả viết trên Opera thì nhiều thật. Chứng tỏ bả "sống" trên Opera này lâu hơn...

Nghĩ lại thì tại sao bả biết đến Blog 360 của mình nhỉ?? Còn mình biết blog opera của bả nhờ tình cờ...
Vô blog của phamlam, tìm friends một hồi thấy có một người ở Tuy Hoà - Phú Yên... Nhảy vô viết comment. Viết xong nhảy vô Friends để xem thử, thì thấy cái hình này:


Ha ha ha...

Buồn....

Hôm qua, ra bến xe nhưng lại gặp một sự cố: Hết vé!Hic! Vậy là phải ở lại SG vài ngày nữa...
Rút kinh nghiệm, lần sau phải đi sớm hơn... chà...

Thôi vậy, vài hôm nữa đi chung với người quen ở cùng quê về vậy... Dù sao đi với họ cũng rẻ hơn,chỉ có điều họ về hơi muộn. No problem!

Monday, February 5, 2007

Xếp dọn đồ đạc...

Sáng nay, ngủ dậy hơi muộn... Tới tận 7h30 mới dậy... chà, trời không lạnh nhưng vẫn thích nằm trong chăn và "vận động trí óc" (nghĩ về mấy người bạn...:rolleyes: ). Tự nhiên mấy hôm này thấy hồi hộp. Hôm trước bà Huyền xin địa chỉ nhà mình, trong khi bả biết mình chỉ về nhà trong dịp tết rồi lại vô SG học tiếp. Nhất định bả có "ý đồ" gì đó, mà bả định làm gì nhỉ...

Cuối cùng cũng cố gắng trở mình rùi dậy...:zzz: Hic! Nhìn quanh, không có ai dậy sớm hơn mình... thiệt tình.
Ăn sáng xong là ngồi bên cạnh máy tính tiếp tục làm công việc thú vị muôn thuở là học lập trình...:) .Sau đó là thu dọn hành lý, bày ra thành một bãi chiến trường...
Rồi đột nhiên nhớ tới mấy đứa bạn thân hồi phổ thông, khi gặp mấy món đồ kỷ niệm mà mình luôn mang theo... Chà! Sắp gặp lại tụi nó rồi, tuyệt thật! Bao nhiêu ký ức đổ dồn, khiến cho mình cứ chây ra...:hat:

Bây giờ thì xong rồi. Thằng Kim Kha của bà con đang ngồi ở đây, lên mạng và viết vào Blog.
Với nó, Blog cùng những dòng tâm sự là cuộc sống của nó...:jester: :up:

Chấm dứt một ngày

Hôm nay lên mạng lang thang tìm vài cái hình post lên Blog chơi... Ngoài ra chẳng biết làm gì... he he he

Ngứa tay viết vậy thôi! Mong mí người đang đọc những dòng này thông cảm cho... :D:yes:

Sunday, February 4, 2007

Lên mạng mà không biết làm gì...

Hôm nay, ngày 5/2/2007
Một ngày sau ngày chiến đấu quyết liệt với kì thi học kỳ 1, học kỳ đầu tiên của bước đường đại học... Thằng KimKha lên mạng, nó lên không biết tìm cái gì nữa... he he he

Vô blog đọc của bà mimi, bả đã về quê rùi ạ... Thấy hơi lạ, bả viết blog một đống chuyện phải đối mặt... Chà... tội nghiệp bả chưa...

Hôm nay lên mạng buổi sáng, ứ gặp bà TT. Định nói với bả rằng kế hoạch thay đổi, chiều hay trưa sẽ đến nhà bả.. Có lẽ bây giờ bả đang ngồi trong lớp học... Chắc chắn một trăm phần ngàn là bả đang ngồi trong lớp và nhìn ra ngoài trời, hoặc là ngủ... hừ hừ... Chuyên môn của bả mà...
Chiều nay đến mà không gặp bả thì coi như không có duyên...:D